Chương trước
Chương sau
Người kia cố tình vén mái tóc dài đỏ mượt của mình như để Hạ Anh thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út. Giọng điệu cô ta vui vẻ lạ thường và dáng vẻ cũng trở nên tự tin một cách phô trương.

- Đừng như vậy mà Hạ Anh, chuyện lúc trước cho tôi xin lỗi nhé! Người ta nói không đánh không thân, thôi thì chúng ta làm chị em tốt được không?

- Tôi không dám nhận!

Bỏ qua câu trả lời của Hạ Anh, cô ta tiếp tục nói:

- Đã làm chị em tốt thì không thể không mời đám cưới đúng chứ?

Vừa nói Lucy vừa nhét một tấm thiệp màu đỏ vào túi Hạ Anh rồi rời đi cũng không quên bỏ lại câu nói.

- Tôi bận chuẩn bị hôn lễ rồi, tạm biệt nhé, Hạ Anh.

***

Về đến nhà, Hạ Anh lấy tấm thiệp cưới ra khỏi túi, trên thiệp ghi rõ ràng tên của Aris Fanton và Lucy Fanton. Nhìn thấy những chữ này khiến Hạ Anh như nghẹn lại, cô tiếp tục xem ở bên trong thì ngoài tờ giấy ghi nội dung liên quan đến lễ cưới thì còn một tờ giấy khác chứa dòng chữ ngay ngắn “Cô thua rồi, Hạ Anh.”.

Không những thế, trong thiệp còn có rất nhiều bức ảnh chụp của Lucy Fanton và Aris Jeffrey. Khi họ thân thiết với nhau trong phòng làm việc, khi cả hai ra bên ngoài cùng mọi người và những lúc họ…trong phòng ngủ.

Hạ Anh gục xuống, cổ họng nghẹn lại, tim trở nên đau nhói, nước mắt cô rơi ướt đẫm tấm thiệp cùng những bức ảnh, tiếng khóc ngày càng lớn. Dường như tâm trạng u uất được kìm nén lại dữ dội hơn, phá vỡ lớp rào bảo vệ. Cô tự nhủ với bản thân.

- Tôi và anh đâu có quan hệ gì. Đúng vậy không biết anh, tôi không đau gì cả. Hức…hức…hức

Kiến Hưng ở nhà đối diện nghe tiếng khóc của cô thì liền chạy qua và thấy cô gái nhỏ đang trong gục xuống nền nhà trông rất cô độc. Giọng nói cô run rẩy, liên tục bảo:

- Tôi không đau… tôi không đau… Tôi không quen anh… tôi không quen anh…

Kiến Hưng vội vã đưa Hạ Anh đến ghế ngồi, ôm cô vào lòng rồi vỗ về, hắn nói:

- Hạ Anh ngoan, không sao cả, có anh ở đây.

Hạ Anh ôm lấy Kiến Hưng khóc càng lớn hơn, bỗng nhiên cơ thể cô nóng bừng lên, có lẽ vì làm việc quá sức vào thời gian này cộng thêm những cú sốc tâm lý khiến cô gái nhỏ này không chịu được nữa. Chỉ một lúc sau, cô ngất đi, Kiến Hưng nhanh chóng liên hệ với Louis Phàm cùng Tiểu Miên rồi đưa cô đến bệnh viện.

***

Đứng trong không gian vô tận được bao trùm bởi một màu đỏ thẫm, ánh trăng đỏ sáng bừng càng làm cho mọi thứ trở nên huyền ảo ủy mị hơn, dưới chân Hạ Anh là những dòng nước đỏ gớm ghiếc và cô không biết đó là thứ gì.

Hạ Anh đang mặc một chiếc váy trắng có đầy họa tiết hoa trà, cô nhớ trong tủ đồ của mình làm gì có chiếc váy này. Bây giờ cô mới để ý, trên tay mình đang cầm một chiếc hộp màu đen, định mở ra xem thì bỗng nhiên có một người mặc trang phục đen, mái tóc đen, có làn da trắng muốt xuất hiện.

Cô cố nhìn rõ gương mặt của người đó hơn nhưng không thể, gương mặt người kia mờ ảo, không rõ đường nét. Hạ Anh lo lắng hỏi hắn ta:

- Anh là ai, sao anh lại ở đây? Anh có biết nơi này là đâu không?

Người kia không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đưa tay lấy hộp màu đen mà cô đang cầm rồi từ từ rời đi. Hắn chỉ để lại một câu nói:

- Đây là đồ của tôi.

Hạ Anh định đuổi theo thì không biết từ đâu có rất nhiều dây gai nhọn quấn lấy hai chân cô khiến chúng đau nhói, máu chảy ra hòa cùng với chất lỏng dưới chân.

Khi người kia tan biến theo làn khói đen huyền ảo thì mọi thứ xung quanh Hạ Anh chuyển màu màu trắng tinh tươm, so với lúc nãy thì cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Trong phút chốc, mọi thứ lại tan vỡ như bọt biển, Hạ Anh rơi xuống một vực sâu không đáy. Cơn hoảng sợ ập tới, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể, vang bên tai là tiếng nói của Louis Phàm, Kiến Hưng và Tiểu Miên. Hạ Anh cố gắng thức dậy, thoát khỏi giấc mơ đáng sợ đó.

***3 năm sau***

*Ting* *Ting* Tiếng chuông cửa vang lên thông báo rằng có khách đến.

- Bà chủ Hạ Anh đâu rồi, mau đến đây tiếp đón khách quý nào!!!

Chưa nhìn thấy mặt chỉ cần nghe tiếng thôi Hạ Anh đã biết là ai, chính là Tiểu Miên. Cô bạn thân đang tay trong tay cùng Louis Phàm tiến vào quán cà phê “Time+” của Hạ Anh và Kiến Hưng. Hai người đang nghiên cứu thức uống mới cũng ngưng việc và ra chào đón những vị khách đặc biệt quan trọng này.

***

Trong 3 năm qua, mối quan hệ giữa Tiểu Miên và Louis Phàm đã tiến xa ngoài mong đợi. Có thể nói Louis khá may mắn, vì cha của Tiểu Miên là ma cà rồng nên đã phát hiện hắn đến “bảo vệ” canh chừng cô con gái cưng của ông mỗi đêm, chỉ có Tiểu Miên không biết gì, tối vẫn ngủ ngon lành.

Vì cha của Tiểu Miên đã gặp qua Louis vài lần và biết tâm tính của người này nên ông ta để yên cho hắn. Đến khi vô tình nghe được cuộc gọi của Tiểu Miên với Louis Phàm thì ông cũng ngầm khẳng định tình cảm của con gái mình với người kia. Một buổi đêm nọ, ông ra ngoài gọi Louis Phàm vào nhà nói chuyện, lúc này mồ hôi trên trán hắn bắt đầu tuôn trào, cảm giác lo sợ khi đối mặt với một người quyền lực tương đương Davik Fanton thật khó kiềm chế được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.