- Con giỏi lắm, Thiên Thy à!
Ông Cường nhìn cô con gái nhỏ qua tấm kính chiếu hậu bằng đôi mắt có chút xúc động. Ông chưa bao giờ có thể ngờ rằng sẽ có một ngày cô con gái lạnh tanh ngang ngược lại có thể khiến bao người rung động bằng tiếng đàn du dương dịu dàng. Vậy nên Thiên Thy càng thay đổi bao nhiêu ông lại cảng cảm phục chàng trai ấy bấy nhiêu.
- Tất cả là nhờ Minh Đăng đó dượng. – Tiến Hào vừa cười vừa vui vẻ lái xe.
Mọi người đang trên đường về nhà bằng chiếc ô tô của gia đình. Riêng Thiên Thy thì đây là lần đầu tiên cô được ngồi trong xe cùng với gia đình như thế. Cuối cùng, Thy cũng có thể cảm nhận được mình cũng là một thành viên chính thức trong nhà chứ không phải là một kẻ ở tạm bợ, đêm ở ngày đi như trước. Nhưng cuộc sống này vốn rất công bằng. Công bằng đến mức bóp méo sự hoàn hảo. Vì chờ đến khi Thiên Thy cảm nhận được thế nào là mái ấm gia đình thì cũng là lúc chàng trai đã từng mang cho Thy ánh sáng cuộc đời rời bỏ cô mà đi.
- Thiên Thy! Ba muốn gặp cậu Minh Đăng đó, có được không?
Bỗng tiếng nói của ông Cường từ băng ghế trên đã cắt phăng dòng suy nghĩ của Thiên Thy, đôi mắt buồn khẽ xuất hiện những tia đầy bối rối nhưng rất nhanh đã trở về với trạng thái thường ngày. Buồn và trầm vô hạn.
- Dạ được. Nhưng để lúc nào đó thích hợp con sẽ dẫn anh ấy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/2141462/chuong-51-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.