- Tiến Duy! Thấy tôi thế này chắc cậu vui lắm…phải không?
- Không! Không vui chút nào…
Bàn tay men nhẹ theo bức tường trắng lạnh, Bảo Duy chậm rãi đến bên ô cửa sổ, nơi những giọt nắng cuối cùng trong ngày sót lại sau cơn mưa. Ánh hoàng hôn phản chiếu khuôn mặt baby nhưng nó chẳng còn nét “cute” như ngày xưa nữa. Vì giờ đây, khuôn mặt ấy luôn phảng phất những nét buồn vợi, vừa mặc định vừa xa xăm.
- Tôi không biết thứ ấy quan trọng với anh đến mức nào.
Nhưng vì điều đó mà quay sang dằn vặt Thy có vẻ hơi quá đáng.
Giọng điệu Duy có chút nhấn nhá như cố tình đâm khoét sâu hơn vào vết thương vốn đã khó lành của Đăng. Vậy nên đáp lại cậu cũng chỉ là cái mỉm cười nhẹ nhưng đầy vị chua chát.
- Đó là lí do khiến cậu thấy không vui? Không hài lòng với những việc cậu đã làm?
Bảo Duy quay ngoắt người lại, nheo mắt nhìn Đăng với vẻ mặt hoang mang, lẽ nào anh ta đã biết cậu là người đứng sau tất cả?
- Anh nói vậy là ý gì?
- Cậu hiểu theo ý gì thì chính là ý đó. Còn giờ thì ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi nữa.
Trái ngược với sự bất ngờ của Bảo Duy, Minh Đăng lười biếng chuyển mình, nằm thẳng và nhắm hờ mắt, chẳng thèm để ý đến cậu nhóc đang đứng ngược chiều nắng. Nhưng chính sự mệt mỏi và thái độ hời hợt của Đăng lúc này đã châm ngòi cho ngọn lửa tức giận, đã bị Bảo Duy kìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/2141456/chuong-48-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.