Bàn tay rướm máu yếu ớt, chật vật mở cửa xe. Chiếc giày đen loáng loạng choạng chạm vào mặt đường trơn xám. Trên vầng trán cao rộng là vệt máu chảy dài xuống gò má xanh xao. Vì trong lúc chiếc xe va chạm với con lươn, đầu Minh Đăng đã bị đập mạnh vào vôlăng cứng chắc. Anh rời khỏi chiếc BMW đang bốc khói với bộ dạng trầy trụa, khó khăn và không thể thê thảm hơn.
- Mày … mày… - Tên cầm đầu lúng túng nhìn Minh Đăng với đôi mắt có chút sợ sệt – Mày giỏi lắm. Tao không ngờ mày có thể bước ra khỏi chiếc xe đó.
Mũi giày đen vẫn loạng choạng tiến tới, chao đảo như một gã say không thể giữ thăng bằng. Trông Minh Đăng bây giờ thật tàn tạ. Có lẽ việc điều khiển chiếc xe điên và cuộc va chạm kinh hoàng khi nãy đã khiến đầu óc Đăng trở nên tê dại, lấy đi rất nhiều sức lực của anh.
- Nói đi. Ai là người đứng sau vụ này? – Đăng mệt mỏi, rít qua từng kẽ răng.
- Tại sao tao phải trả lời một thằng đi còn không vững như mày? – Gã khoái trá, cười khẩy,
Tình hình của Minh Đăng bây giờ đúng là thua cả đứa trẻ mới biết đi. Chỉ cần một cú đá nhẹ cũng đủ nằm bẹp dí ôm đất. Huống hồ hắn còn bao nhiêu tên đàn em đang đói khát động chân động tay.
- NÓI MAU! AI THUÊ CHÚNG MÀY LÀM CHUYỆN NÀY?
Chẳng mấy chốc Minh Đăng đã đến gần và túm cổ áo hắn. Tuy đôi chân còn chút xiêu vẹo nhưng đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/2141454/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.