Mưa càng lúc càng nặng hạt. Từng giọt mưa nặng trĩu hắt vào ô cửa kính trên xe bus, làm cho quang cảnh nhạt dần đều trong đôi mắt có chút trầm tư của cô gái nhỏ có mái tóc đen dài, óng mượt.
- Chắc là em lo cho Thiên Thy lắm.
Trúc Anh vẫn nhìn ra ô cưa kính nhạt nhòa. Lần đầu tiên cô và Bảo Duy đi học về cùng nhau trên xe bus.
- Thy khác xưa nhiều quá. Em chỉ lo chị ấy bị tổn thương thôi – Bảo Duy cũng nhìn ra ô cửa kính với đôi mắt trầm ngâm.
- Vậy còn em thì sao? – Trúc Anh hỏi nhỏ, như chỉ để một mình cô nghe thấy.
- Em ư? Em chẳng sao cả – Duy cười nhạt.
- Sự việc lần này, không biết có nên cho người nhà của Thy biết hay không?
- Em chưa bao giờ nghe Thy nhắc về người nhà bao giờ.
- Chị cũng thế, chị chỉ biết mỗi anh trai của cậu ấy.
- Thy có anh trai à? – Duy ngạc nhiên.
- Ừ, anh Tiến Hào, anh ấy rất thương Thy.
Bảo Duy bất ngờ sau lời nói của Trúc Anh, anh của Thiên Thy cũng tên là Tiến Hào ư? Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế? Vẫn biết người trùng tên với nhau là chuyện bình thường, nhưng Duy không tài nào tránh khỏi những đa nghi vô căn cứ.
- Chị biết nhà của Thy chứ?
- Không biết nhà, nhưng biết đường đi.
- Vậy hôm nào chỉ em nha!
- Ừ - Trúc Anh cười buồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/2141445/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.