Phần 1
Một khi người ta phải đối mặt với sự thật quá phũ phàng thì họ chỉ muốn lảng tránh và đẩy xa những điều khiến họ đau lòng ra khỏi cuộc sống này, hoặc ít nhất là ra khỏi tầm mắt của họ. Bảo Duy cũng không ngoại lệ, sau khi chôn chặt chân nhìn cảnh tượng trước mắt khiến cậu đau lòng, đôi chân cậu bỗng dưng trở nên nặng trĩu, khó khăn lắm Duy mới có thể quay gót bước đi. Phải, cậu muốn đi thật nhanh để rời khỏi cái nơi quỷ quái này, để không phải nhìn thấy hai người đáng ghét kia nữa. Cậu ghét tất cả, GHÉT TẤT CẢ.
- Bảo Duy!
Những bước chân bực dọc bỗng dừng lại, đứng im như một chiếc xe chạy nhanh đang thắng gấp. Giọng nói này sao mà thân quen quá… Duy từ từ khép hờ đôi mắt, nuốt cục giận xuống cổ để đè nén cơn đắng đót đang ung dung chiếm giữ cổ họng cậu. Phải, giọng nói ấy đã in sâu vào tâm trí Duy, là niềm vui duy nhất của cậu, vậy mà …
Trong không khí im lặng như thế và có phần căng thẳng, Jonh vẫn ngồi đó bắt chéo chân, bình thản quan sát những người trước mặt. Một lần nữa, nụ cười mỉm lại xuất hiện trên cánh môi, nhưng nó không còn chứa vẻ trìu mến như lúc nãy mà bây giờ nó chất chứa đâu đó nét thú vị và cực kì bí ẩn. Từ trước đến nay, Jonh chỉ có nắm bắt người khác chứ không có chuyện người khác nắm bắt anh, lại càng không có một ai đoán được anh sẽ làm gì trong những tình huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/2141422/chuong-18-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.