Ngả tấm lưng dài trên chiếc giường đen xám cô độc, chàng trai chợt mỉm cười khi nghĩ đến buổi chiều ngày hôm nay. Thì ra cô nhóc bướng bỉnh đó vẫn còn nhớ anh. Trí nhớ cũng tốt đấy chứ.^^ Đột nhiên dòng ký ức ùa về bủa vây lấy tâm trí Jonh, nhẹ nhàng như một cơn gió.
7 năm trước tại Herman.....
Tiếng nhạc du dương từ đâu phát ra khắp cả dãy nhà trống. Là phòng nhạc, một cậu bé điển trai đang say sưa với chiếc đàn piano cũ kĩ được đặt ở bên góc trái căn phòng. Cậu bé này rất hay trốn các tiết học, cứ hứng lên là trốn, hứng lên là đi vào phòng nhạc ngang nhiên ngồi vào chiếc đàn bị lãng quên đánh những bản nhạc yêu thích và lần nào cũng là LOVE IS LIKE A FLOWER. Vẫn như mọi lần, Minh Đăng cứ say sưa bên chiếc đàn chẳng thèm để ý đến mọi việc xung quanh. Đợi đến khi bản nhạc kết thúc, cậu bé mỉm cười hài lòng với tay nghề ngày càng lên cao của mình và đang định dợm bước đứng lên thì có một giọng nói lanh lảnh khiến Đăng giật bắn mình…
“Đàn tiếp đi, đang hay mà”!
Đăng hướng ánh mắt về phía phát ra giọng nói “rùng rợn” ấy. Một đứa nhóc con đang gối đầu lên tay, nằm chiễm chệ trên chiếc ghế đặt sát tường bị chiếc bàn to kềnh che tầm mắt. Khuôn mặt trái xoan thanh tú có đôi chỗ bị tím nhẹ, khoé môi còn vương cục máu đông. Nhìn vào phù hiệu thì chỉ mới là học sinh khối sáu, vậy mà đã biết đánh nhau rồi trốn tiết vào đây ngủ nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-mua-roi/127770/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.