.Hàn Khiết đưa ánh mắt tinh ranh quan sát người đàn ông đang ung dung ngồi đọc báo từ trên xuống dưới sau đó liền nhíu mày và thấy đau xót, mùa này có thể nói là mùa đông, lạnh đến nỗi phải làm người ta đóng cả băng nhưng ông chồng của cô lại vẫn mặc Âu phục như thường lệ mà không thêm áo khoác nào khác, cô tự hỏi anh là da người chứ đâu phải da trâu đâu mà không biết lạnh, nói rồi cô không nói một lời nào kéo tay anh đi thẳng lên phòng, anh cũng không phản kháng cứ mặc cô kéo đi, anh muốn biết cô muốn làm gì.
Đi đến tủ quần áo, cô mở phang cái tủ đồ ra rồi tìm tìm đến khi tìm thấy bộ ưng ý cô mới lấy ra đưa cho anh trước khi đưa Hàn Khiết còn càm ràm vài câu.
" Trời đã chuyển sang đông rồi anh cũng phải giữ ấm cho cơ thể, đừng như lúc nào cũng mặc Âu phục, bộ anh không biết lạnh sao nhưng đó sẽ làm em...em đau lòng đấy "
Nói tới đoạn này Hàn Khiết không tài nào kiềm chế được cảm xúc cứ thế giọt nước mắt rơi xuống, anh khi thấy giọt nước mắt trân châu quý báu của cô thì không khỏi đau lòng vội ôm cô vào lòng
" Sao lại khóc rồi, ngoan... anh sẽ nghe theo lời em nói" anh luống cuống đẩy nhẹ cô ra đưa tay lau nước mắt cho cô, vốn anh không biết cách dỗ ngọt nên không dám làm cô khóc.
Cô từ từ nín khóc, giọng có chút khàn khàn vì khóc
" Vậy anh mua thay đồ đi, kẻo lỡ ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-hanh-phuc-cung-em/1326038/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.