Lục Thiên Duệ nhẹ nhàng đặt cô xuống giường sau đó thì anh cũng nằm xuống
anh vừa mới ngã lưng xuống giường thì đã bị cô ôm lấy eo, hai chân quấn quýt bên hai chân anh làm anh phì cười
"Làm sao vậy" anh xoa má hồng hào của cô lên nói.
"Không sao cả, chỉ là em muốn như thế này thôi "
"Ừ, ban nãy có giận anh không"
"Không, em chỉ giả vờ giận thôi" giọng nói của cô mang theo ý cười
"Em thật nghịch ngợm" anh đưa tay nhéo mũi cô
"Đau em" Hàn Khiết chu môi đánh vào tay anh, làm cho anh không khỏi bật cười ra tiếng
"Haha.."
"Anh cười gì chứ " nhưng đáp lại là tiếng cười trầm ổn của anh, Khi nghe tiếng cười của anh thì cô ngây ngốc, lần đầu tiên cô chiêm ngưỡng tiếng cười này của anh chắc lâu lắm rồi anh mới được cười tươi như thế này, Hàn Khiết nhìn thấy trong đôi mắt của anh đã không còn lãnh khốc khi ở bên ngoài mà thay vào đó là đôi mắt dịu dàng và tóe lên tia ôn nhu.
"Ông xã " cô khẽ gọi anh
"Hửm " lúc này anh mới ngừng cười
Hàn Khiết định nói gì thì điện thoại của anh reo, anh với tay lấy điện thoại trên bàn NHÌN, ai mà to gan dám gọi anh vào giờ này khi thấy tên của người gọi thì anh cau mày chỉ lạnh lùng nói.
"Có chuyện gì "
Người kia thấy sự hờ hững đó của anh thì không khó chịu mà chỉ nhếch lên nói
"Này, lão Lục sao hôm nay cộc cằn thế"
bên kia cố ý trêu chọc anh.
"Đàm Nhất Phàm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-hanh-phuc-cung-em/1326027/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.