" Cô đừng gọi cho ba con có được không, cô có thể gọi cho mẹ con "
Cô giáo nghe cậu muốn gọi mẹ thì cảm thấy nín thinh, thật ra cô giáo đã có ý với anh nhưng không dám lại gần vì khí thế bớt người của anh nên mới lấy cớ để gọi cho anh nhưng lại nghe cậu nói muốn gọi mẹ thì cô giáo như không nghe cười cười định xoa đầu cậu thì bị cậu lại né tránh.
"Vậy con có số điện thoại của mẹ con không"
Cậu lắc lắc đầu..
"Thôi được rồi, để cô gọi cho ba con"
Xong cô giáo liền lấy điện thoại gọi cho anh hy vọng anh nghe máy..
Về phía bên Lục Thị.
"Thiên Duệ cứ để đó em dọn"
"Em đã đem cơm đến cho anh ăn rồi nên việc này cứ để anh"
Cô cũng bó tay nên cứ để anh
"Được rồi "
Đột nhiên điện thoại trên bàn làm việc của anh kêu lên, anh định đúng lên nghe máy thì bị cô ngăn lại.
"Để em, anh cứ dọn đi" cô cười tươi nhìn anh
"Được" nhìn thấy nụ cười của cô làm lòng anh mềm nhũng ngay lập tức đồng ý, trước giờ có ai dám lấy điện thoại của anh để nghe máy đâu, chỉ duy nhất vợ của anh thôi..
Hàn Khiết cầm điện thoại lên bắt máy
"Alo"
Đầu dây bên kia nghe giọng nữ thì bất chợt cảm thấy hụt hẫng hy vọng đó không phải là mẹ của Tiểu Hàn, Lâm Phi (tức là cô giáo của Tiểu Hàn) cố hỏi thử có phải là người con gái đó không.
"Cho hỏi cô có phải là mẹ của Tiểu Hàn không"
...
"Phải, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-hanh-phuc-cung-em/1326019/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.