.........
Bỗng chốc thời gian trôi qua thật nhanh giống như con chó chạy đùa giỡn với nhau ở ngoài đường vậy, cứ thế mà đến ngày Hàn Khiết sinh.
"Em xem thằng bé giống em chưa kìa" anh háo hức bế đứa bé đứng trước mặt cho cô xem vừa cười vừa chọt vào má thằng bé...
" Tôi không muốn xem, anh bế nó ra ngoài đi để tôi còn ngủ " cô vẫn không có bất cứ cử động nào, đến cái liếc mắt cũng không thèm liếc tới cứ thế mà thờ ơ nằm xuống..
"Em nhất định phải như thế không, bé con cũng là con của em mà"
"Đã nói là tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ anh có nghe không". cô cau mày bực bội quát lớn khiến đứa bé trong tay anh òa khóc...
"Ồn chết đi được". cô khó chịu nói
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi" anh chầm chậm bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi dỗ thằng nhóc này
"Con đó, nam nhi đại trượng phu nước mắt không hai lời, sao lại khóc toang lên thế kia, con khóc như thế sẽ làm ồn mẹ con đấy "..
Không hiểu sao khi nghe những lời trách móc yêu thương của ba thì thằng nhóc không quấy nữa mà lăn ra ngủ, anh thở dài nhìn thằng bé mà đau lòng suy nghĩ sau này thằng bé có được mẹ quan tâm yêu thương hay không, anh chỉ sợ thằng bé tổn thương khi bị mẹ hắc hủi mà tủi thân..
Sau 1 Tháng ở cử cô cũng được anh đón về nhà, chăm sóc chu toàn cho cô mà còn phải chăm lo cho con. Những ngày tháng bận rộn đó anh không thể trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-hanh-phuc-cung-em/1326000/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.