Ngắm nhìn tiểu khả ái đã vén váy lên cao, đôi đùi non nớt trắng trẻo, váy ngắn phấp phới phủ xuống, mập mờ che lấp nơi ngọt ngào. Ánh mắt Trần Nghiêm sượt qua một tia hài lòng vui vẻ nhưng rất nhanh biến mất, chỉ tích tắc thoáng qua. Trần Nghiêm vẫn lạnh mặt, anh thực hiện cho xong công tác tắt máy tính cùng dọn dẹp hồ sơ trên bàn làm việc ngay ngắn lại, gương mặt không một tia nhĩu động nào nữa.
Nhan Tiểu Linh chờ đợi, gương mặt xấu hổ cúi xuống chờ đợi, nghe thấy âm thanh anh chất những tệp hồ sơ lên nhau, cô lén nâng đầu nhìn anh. Anh vẫn chỉ ngồi ở kia, không có ý định đi đến chỗ này, cô mím môi, chờ đợi thêm một lúc nữa.
Dọn dẹp xong, anh đứng dậy, cởi ra áo blouse trắng tinh treo lên giá treo bên cạnh tủ gỗ, sau đó cầm lấy áo khoác tây mặc vào. Anh mới đi đến chỗ cô, Nhan Tiểu Linh vẫn nắm chặt váy như vậy, vừa ngại vừa thẹn cúi thấp đầu, hai gò má đỏ hồng.
Trần Nghiêm đến trước mặt Tiểu Linh, cô xấu hổ quá chỉ biết cúi mặt, hai bàn tay nhỏ siết chặt thân váy. Trần Nghiêm cúi người để cân bằng chiều cao với cô, anh hạ người, hai tay nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn gỡ ra, gỡ tay cô buông ra tà váy phũ xuống.
"Tôi đưa em về" Trần Nghiêm đáp lại, bàn tay gỡ ra tay cô, váy phũ xuống liền buông ra tay cô, đây được hiểu là một sự từ chối dịu dàng, Nhan Tiểu Linh đứng ngây ra, đôi mắt mở to ngỡ ngàng, cô khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-gio-dong-am-ap/394370/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.