Lăng Nhữ Y tựa hồ như mọi thứ sụp đổ, nhất thời không chấp nhận được, cô nhìn anh đang cố kéo lá thư ấy ngay thẳng lại. Nhìn cách anh vuốt ve trân trọng nó, trái tim cô nặng trĩu.
Cái gì mà đồ của cô ấy, đó là của cô.
Với anh nó là của cô ấy nhưng sự thật nó là của cô, bất cứ cái gì cũng có thể nói là của cô ấy, chỉ riêng tâm tư năm ấy đang nằm trên tay anh đó là của cô.
Lăng Nhữ Y trừng mắt, hai hàng nước mắt lấp lánh chảy xuống, bước chân cô lập tức nâng lên lao vào anh, hai tay nhỏ chụp lấy tờ giấy ấy, Mạc Đình Quân muốn nắm lại, nhưng nó sẽ vì giằng co mà rách mất. Đó là vật quan trọng, anh không muốn nó bị hao tổng, anh buông tờ giấy để cô chụp lấy, dự là sẽ nhanh cướp lại.
Nhưng anh còn chưa kịp hoạt động, Lăng Nhữ Y cướp được lá thư liền ngấu nghiến nhét lá thư vào miệng, anh bị hành động của cô doạ. Cũng không biết phải làm sao để lấy lại bức thư đã trong miệng cô rồi, anh chỉ có thể nắm lấy gương mặt nhỏ nâng lên, trừng đôi mắt đỏ máu muốn nuốt chửng cô.
"Nhữ Y em! Nhả ra!"
Lăng Nhữ Y chỉ có cười, thoả mãn khi đã giành lại thứ thuộc về mình, khoé môi nâng lên nụ cười nhạt, liên tục nhai ngấu nghiến giấy cũ trong miệng. Mạc Đình Quân thật sự bị cô làm cho tức điên, anh vung lên bạt tay, Lăng Nhữ Y phản xạ vội nghiên mặt tránh, hai mắt nhắm chặt lại vẫn không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-gio-dong-am-ap/394305/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.