Từ ban công căn phòng khách sạn Ever Blue, Diệp Chấn hướng ống nhòm đến vị trí sẽ tiến hành trao đổi tiền chuộc. Ngài thanh tra đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi chiều hôm nay. Dù cho tên bắt cóc có gian manh thế nào, ông cũng nhất định tóm gọn hắn cho bằng được.
Trương Anh Tuấn đã sắp xếp mai phục quanh khu đất trống và cả các tuyến đường gần đó.
Diệp Chấn nhìn đồng hồ đeo tay, gần đến năm giờ rồi. Ông thật muốn xem tên bắt cóc này sẽ giở trò gì.
Tín hiệu từ máy nghe lén mà Diệp Chấn đã cho gắn trên điện thoại bàn của Từ gia truyền đến tai nghe. Một giọng nói có vẻ đã qua xử lý biến đổi vang lên:
“Mày đã báo cảnh sát à?”
Diệp Chấn thầm nghĩ, vậy là hắn ta đã nhận ra trận địa mai phục. Là một tay lành nghề, hẳn tên đó cũng có hiểu biết về cách thức cảnh sát tiến hành đối phó với những vụ tương tự.
Từ Hồng Kỳ toát mồ hôi, giọng run nhẹ.
“Không… Tôi không có báo cảnh sát… Cậu đừng làm hại đến tụi nó…”
Đầu dây bên kia nói một cách bình tĩnh nhưng đầy đe doạ:
“Vừa rồi không phải là một câu hỏi đâu, ngài Từ thân mến.”
Bạch Hải Sinh bắt đầu chỉ ra những điểm mai phục và ra lệnh cho cảnh sát phải mau chóng rút lui.
Không còn cách nào khác, thanh tra Diệp đành phải cho cấp dưới làm theo lời hắn. Ông quan sát những điểm mai phục mà hắn đã chỉ ra, nhận thấy đây quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-em-noi-loi-yeu-anh/2572123/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.