Chương trước
Chương sau
Trương Anh Tuấn đem danh sách những người tình nghi tới, khá nhiều. Diệp Chấn ngán ngẫm nhìn đống danh sách, kiểu này khó lòng mà sớm tìm ra được Hà Xuân Hy. Trong lúc đọc qua danh sách đó, Trương Anh Tuấn thốt lên:

- Cái tên này...

Diệp Chấn nhìn sang, là cái tên Lục Hàn, ông hỏi:

- Cái tên này thế nào?

Trương Anh Tuấn liền trả lời:

- Vừa nãy lúc tôi vào, cậu nhân viên tên Nam Thành kia thốt lên cái tên nàu rồi bỏ đi. Chắc là người quen của cậu ta.

Diệp Chấn nhìn qua tóm tắt lí lịch của Lục Hàn. Các đặc điểm đều phù hợp, chỉ cần hợp tác với một phụ nữ khác, mà không, với gương mặt kiểu này thì hoàn toàn có thể tự đóng giả, Diệp Chấn nghĩ. Ông nói với Trương Anh Tuấn:

- Có lẽ đây là một điểm đáng lưu ý. Nếu chỉ là người quen thì chỉ cần gọi điện thông báo là được. Việc cậu ta rời đi hẳn là có lí do cấp bách.

Trương Anh Tuấn đưa ra giả thuyết:

- Như là dự đoán Lục Hàn là kẻ bắt cóc.

Gật đầu xác nhận, Diệp Chấn xem địa chỉ của Lục Hàn rồi hỏi hai người bảo vệ biết anh ta đi xe thế nào không. Một trong hai người trả lời.

Nhìn trên bản đồ, Diệp Chấn nói:

- Từ gara để xe đó, thủ phạm có thể chọn các tuyến đường không có camera. Nhưng nếu thủ phạm là Lục Hàn thì để trở về nhà thì ít nhất phải qua một trong các camera này. Cậu Trương, cậu mau liên hệ xem có thấy xe của Lục Hàn trở về nhà trong khoảng thời gian này không?

Sau một lúc, cảnh sát Trương báo lại:

- Thưa thanh tra, xe của Lục Hàn vừa trở về sau vụ bắt cóc không lâu. Nhưng kính xe tối, không thấy được có ai trong xe không.

- Bảo đội đang tìm kiếm quanh gara, nếu xong việc thì hãy dò hỏi người xung quanh có thấy xe lạ nào? Nhất là chiếc xe của Lục Hàn. Tôi sẽ đi thăm vị giám đốc này một lúc.

Dứt lời, Diệp Chấn liền rời đi.

Sau một trận đánh nhau kịch liệt, vết thương trên bụng khiến Nam Thành yếu đi và bị khống chế. Lục Hàn lấy dây trói còn thừa trói Nam Thành lại, đồng thời mở bịt mắt cho Xuân Hy, hắn nói:



- Dù gì cũng phải giết, không cần cái này nữa.

Nam Thành nói:

- Lục Hàn, mày làm vậy thấy hay lắm à? Mày không thể khiến cô ấy thích mày nên làm những trò hạ lưu thế này đây.

Lục Hàn cười gian trá, đá Nam Thành một cú:

- Tao chỉ quan tâm là tao phải có người phụ nữ tao muốn, không cần biết có thế nào hay có bằng cách nào.

Hà Xuân Hy khóc lóc, la hét:

- Cha tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh. Hãy mau thả tôi ra.

Lục Hàn quát Xuân Hy:

- Tại sao tôi phải thả cô chứ. Chỉ cần giết hai người thì tôi có thể trốn tội dễ dàng. Cha cô sẽ không biết tìm ai mà trả thù đâu.

Nói rồi hắn quay sang Nam Thành:

- Mày ngồi đó mà nhìn trước khi chết nhé.

Điện thoại của Nam Thành vang lên, Lục Hàn vội lục trong áo Nam Thành cầm lên xem. Là số lạ. Lục Hàn đập vỡ điện thoại của Nam Thành. Hắn nói:

- Cứ coi như mày bị tên bắt cóc phát hiện hay bị cướp dọc đường gì đấy, bọn cảnh sát muốn suy đoán thế nào cũng được.

Dứt lời, đến lượt điện thoại của Lục Hàn đổ chuông. Hắn lấy điện thoại ra xem, là số vừa nãy gọi cho Nam Thành. Cảm giác không ổn, Lục Hàn vội ra khỏi phòng bí mật. Lần này hắn cẩn trọng xếp sách lại đúng thứ tự. Lục Hàn bắt máy:

- Ai đó.

Đầu dây bên kia trả lời:

- Tôi là thanh tra Diệp Chấn của tổ trọng án thành phố H. Cậu là giám đốc phòng chiến lược tập đoàn Hà thị Lục Hàn?

- Phải, là tôi.

- Cậu biết vụ việc vừa xảy ra chứ?

Suy tính có nên giả vờ không biết không, Lục Hàn nghĩ có thể việc Nam Thành tới đây đã kể với ai, hắn đáp:

- Có, Nam Thành vừa nãy có ghé qua kể cho tôi, anh ta kể xong liền rời đi để tìm hung thủ. Tôi có bảo anh ta không nên mạo hiểm, mọi việc đã có cảnh sát lo nhưng anh ta không nghe.

Báo cho chủ tịch qua điện thoại, còn báo cho giám đốc thì gặp trực tiếp, Diệp Chấn cảm thấy không thuyết phục, ông nói:

- Tôi có thể gặp cậu lấy lời khai chứ? Cậu vẫn ở nhà đúng chứ?

Lục Hàn suy nghĩ có nên giả vờ vắng nhà không, nhưng nghĩ lại quanh nhà có camera, nếu nói dối sẽ lộ ngay. Lục Hàn trả lời:

- Được.

Trong phòng bí mật, Xuân Hy nhìn vết thương của Nam Thành, nói:



- Vì muốn cứu tôi mà anh bị thương thế này.

Nam Thành lắc đầu, nói:

- Là lỗi của tôi, đáng ra tôi không nên đến đây một mình. Tôi đã quá chủ quan.

- Ít ra là anh sẵn sàng sống chết vì tôi.

Như Từ Hồng Quân sẵn sàng chết cùng Thái Y Linh. Xuân Hy lên tiếng:

- Nhớ tôi từng bảo làm sao tôi tin được anh thật lòng với tôi không? Giờ thì tôi không nghi ngờ gì nữa.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Hàn mở cửa cho Diệp Chấn vào trong. Diệp Chấn lên tiếng trước:

- Mặt của cậu bị sao thế?

Lục Hàn đưa tay lên mặt, cú đấm của Nam Thành đã làm mặt hắn bị sưng. Lục Hàn vội giải thích:

- Vừa nãy tôi ngăn không cho Nam Thành đi tìm kẻ bắt cóc. Cậu ta nổi điên lên và đấm tôi vùng ra.

Diệp Chấn tạm chấp nhận lời giải thích đó, ông ta hỏi:

- Nam Thành tới đây chỉ để kể cậu nghe về vụ bắt cóc à?

Lục Hàn liền gật đầu:

- Tôi cũng không rõ tại sao cậu ta không nói qua điện thoại nhưng đúng là vậy.

Một cái nhìn sắc bén của Diệp Chấn về phía Lục Hàn, ông ta nói:

- Thời gian xảy ra vụ bắt cóc, cậu đã ở đâu.

Cố tìm một nơi có thể đậu xe mà không có lưu trữ dữ liệu, Lục Hàn thầm trách sao lúc trước mình mua căn nhà ở vị trí bị giám sát chặt thế này. Hắn trả lời:

- Tôi ra ngọn đồi ở phía tây để hóng gió.

- Vậy là không có chứng cứ ngoại phạm?

Đành phải vậy thôi, Lục Hàn nghĩ, hắn nói:

- Phải, nhưng chắc không phải chỉ mình tôi đâu nhỉ. Ông đâu thể nghi ngờ tôi vì tôi đi hóng gió.

Xem ra chỉ là một kẻ tự cho mình thông minh, Diệp Chấn thầm cười trong lòng, ông nói dối:

- Cậu Lục đây yên tâm. May mắn cho cậu là hôm nay bên một đội khác đang theo dõi một vụ trao đổi ma tuý đang túc trực canh đường lên đồi từ sáng. Họ sẽ có ghi lại cảnh cậu lên đồi để hóng gió thôi.

Nói rồi Diệp Chấn lấy điện thoại ra giả vờ bấm số, quan sát thái độ của Lục Hàn. Hiện tại hắn cảm thấy tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mồ hôi tuôn ra như mưa. Không xong rồi, nếu ông ta biết mình nói dối thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bại lộ. Giả vờ nói chuyện xong, Diệp Chấn nhìn Lục Hàn:

- Lục Hàn, tôi yêu cầu cậu hợp tác với chúng tôi.

Đến nước này, phải giết ông ta rồi trốn ngay ra nước ngoài, Lục Hàn quẫn trí nghĩ. Hắn rút con dao rọc giấy ra đâm tới. Diệp Chấn mặt không biến sắc, dễ dàng chụp lấy cổ tay cầm dao của Lục Hàn rồi quật ngã hắn, tước lấy dao. Kéo hai tay hắn ra sau lưng, Diệp Chấn còng tay hắn lại, ông nói:



- Chỉ mỗi việc tấn công cảnh sát là đủ khiến cậu ngồi tù khá lâu rồi đấy. Mau khai ra, cậu nhốt bọn họ ở đâu.

Lục Hàn không trả lời, chỉ cần trì hoãn, ít nhất tên Nam Thành sẽ chết với vết thương trên bụng. Diệp Chấn chuyển sang giọng mềm mỏng hơn:

- Giám đốc Lục, cậu là người thông minh đúng chứ. Cậu không thể che giấu được gì nữa rồi. Ít nhất việc tự động khai ra sẽ giúp bản án của cậu nhẹ bớt đấy.

Lục Hàn suy nghĩ, mình còn gì để mất nữa không? Hắn nói:

- Nếu tôi không nói thì ông làm được gì chứ.

Diệp Chấn nhắn tin cho Trương Anh Tuấn cho cảnh sát tới nhà Lục Hàn, ông vỗ vai hắn nói:

- Tiếc quá, cậu đã làm mất cơ hội cuối cùng. Cậu nghĩ tổ trọng án không đủ sức lật tung cái nhà cậu lên à?

Cảnh sát nhanh chóng ấp tới, một nhóm giải Lục Hàn đi, một nhóm tìm kiếm trong nhà. Bản thân Diệp Chấn theo kinh nghiệm cho rằng người ta thích làm phòng bí mật trong thư phòng. Việc kế bên kệ sách có một khoảng trống càng khiến ông tin điều đó. Diệp Chấn bảo Trương Anh Tuấn giúp mình lấy sách xuống, bắt đầu từ những cuốn trong tầm tay. Cửa kéo nhanh chóng được tìm ra, họ nhấn nút mở cửa phòng bí mật.

*****

Vụ bắt cóc khép lại, Nam Thành và Xuân Hy được đưa tới bệnh viện. Vết thương của Nam Thành không quá nghiêm trọng, chỉ bị mất nhiều máu, anh chỉ phải nằm viện một thời gian. Chủ tịch Hồng có cho thư ký đến thăm Nam Thành. Ông ấy bảo dự án Metal Plaza sẽ hoàn thiện trong tháng tới, với việc Lục Hàn bị bắt, người có công lớn nhất sẽ là Nam Thành. Với công lao đó cùng thể hiện từ trước, vị trí giám đốc chiến lược chắc chắc sẽ thuộc về Nam Thành.

Thư ký của chủ tịch Hồng rời đi, Hà Xuân Hy đến thăm Nam Thành. Đi cùng Hà Xuân Hy là hai vệ sĩ, một nam một nữ. Sau khi hỏi thăm sức khỏe, Hà Xuân Hy nói:

- Cha tôi rất cảm kích việc anh không ngại nguy hiểm tới cứu tôi. Dựa vào khả năng làm việc của anh, sau khi xuất viện, cha tôi sẽ bổ nhiệm anh làm giám đốc chiến lược mới.

Vậy là chủ tịch Hồng đã dự đoán đúng, Nam Thành nói:

- Xin gửi lời cảm ơn ngài chủ tịch.

Xuân Hy ngập ngừng một lúc rồi nói:

- Còn một việc nữa, anh từng bảo anh thích tôi đúng chứ?

Nam Thành liền gật đầu. Xuân Hy nói:

- Tôi từng nghĩ sẽ không ai có thể thay thế Từ Hồng Quân, thậm chí có thể nói tôi phát điên vì anh ta. Nhưng giờ, tôi nghĩ mình nên mở lòng với ai đó dành tình yêu cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.