Trở về phòng tôi úp mặt xuống giường, tưởng chừng nước mắt tràn cả ra ngoài. Chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại có thể như vậy, ngượng đến phát khóc. Tôi ngủ quên trên giường đến một giờ sáng thì mới ngóc đầu bật dậy. Loạng choạng tôi vớ lấy điện thoại, mới thấy thông báo 8 giờ sáng phải đến công ty nộp bản thảo chương trình mới mà tôi với hoàn thành chi tiết một nửa. Hai giờ sáng, tôi khệ nệ, ôm đống giấy vụn bản thảo ra khỏi nhà. Đi tới nhà rác. Tôi vừa chạm vào tay năm cửa, động đậy, cánh cửa mở ra. Anh ta từ trong đó đi ra. Dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng mắt tôi. Không nói gì cả hai nhìn nhau như những kẻ lập dị. Mặt tôi hơi đỏ lên, anh đẩy cửa ra rồi bình thản đi về hướng căn hộ cạnh nhà tôi. Còn tôi đứng đó ngỡ ngàng, hình như tôi từng nhìn thấy anh ở đâu đó rồi nhưng lại không thể nhớ ra.
[...]
- Alo tới đâu tới đâu rồi?
- Em tới đến sảnh rồi đây.
Tôi chạy hớt hải từ ngoài tòa nhà đi vào. Đâm sầm vào một người đàn ông dáng vẻ cao lớn. Đồ đạc cầm tay, rơi lả tả xuống dưới đất. Tôi cúi xuống nhặt, với thái độ cáu gắt, càu nhàu:
- Sao lại có thể đi đứng thiếu ý tứ như vậy.
Ngẩng đầu lên, tôi dương mắt nhìn chằm chằm vào mặt đối phương. Anh ta đeo khẩu trang, đội mũ đen, kín gần hết mặt. Tôi nhận ra ánh mắt đó, ánh mắt lúc hai giờ sáng chạm mặt tôi. Cái nhìn sắc lạnh, có thể giết chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ngay-em-den/1010817/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.