Edit: Đậu Xanh
” Tôi muốn bao nuôi anh!” Cô buột miệng nói ra, lại cảm thấy từ ngữ có chút không thích hợp, lập tức sửa lời nói, “Tôi nói là, ký kết hợp đồng dài hạn…, tôi cũng không biết gọi là cái gì, chính là… sau này anh chỉ gặp tôi thôi có được không? A, anh đừng hiểu lầm, tôi không nói là không cho cậu gặp người ngoài! Chính là… tôi muốn bao nuôi anh.”
” Aiz, mẹ nó” Cô cảm thấy quá mức chán nản đối với vốn từ ngữ cằn cỗi của mình, thậm chí còn bật ra một câu thô tục.
A Hành cũng không hề cảm thấy bị xúc phạm, anh đã từng nghe qua hàng trăm hàng ngàn câu nói càng quá đáng hơn câu này, anh cũng vô số lần bị khinh bỉ gọi là kỹ nam, tao hóa, chó dực thiếu thao… bọn họ hờ hững cười nhạo anh, dường như anh chỉ là một sinh vật cấp thấp không có tình cảm, không có sự sống.
Cô lại có thể bởi vì chính mình chỉ biết sử dụng từ ” bao nuôi” mà cảm thấy chán nản. Đây rõ ràng là đãi ngộ tốt nhất mà anh có thể đạt được.
” Vậy… vậy thì quá tốt rồi.” Anh nói
Cô giống như trút được gánh nặng, hạt mầm mắc kẹt trong cổ họng cũng một hơi bật ra ngoài, cắm rễ nảy mầm mọc ra một đóa hoa ngay tại chỗ, lay động trong đáy mắt anh, tự đáy lòng cô cũng vì thế mà cảm thấy vui vẻ.
Bao nuôi nam kỹ cũng không phải là một khoản chi phí nhỏ, cho dù là nam xướng giá rẻ, 365 ngày tính ra cũng đủ để vét sạch một nửa số tiền tiết kiệm của dân đi làm bình thường như cô. Hơn nữa sau này còn phải gánh thêm sinh hoạt phí của một người, nhưng cô không hề do dự, vui sướng vì khoản tiền chưa thanh toán xong này.
Đây chính là mặt hàng xa xỉ tốt nhất mà cô dùng tiền đổi được.
Cô tâm trạng hài lòng nói với anh ngủ ngon, ôm lấy anh chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai cô tỉnh dậy rất sớm, khát vọng bức thiết đem anh che chở dưới cánh chim của mình ở trong mạch máu của cô không ngừng xao động, nhưng không đến mấy tiếng liền thức tỉnh cô từ trong mộng ra hiện thực.
Nhanh đi tìm ông chủ! Nói cho ông ta biết cô muốn bao nuôi A Hành! Đi ngay bây giờ! Một âm thanh trong đầu cô hưng phấn hét to, cô muốn nó yên lặng một chút, A Hành vẫn chưa tỉnh, muộn một giờ hay nửa giờ cũng sẽ không phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cô tận lực duy trì hô hấp đều đặn không được lộn xộn, nhưng vẫn đánh thức anh, anh thật sự là ngủ không sâu, xem ra không chỉ thân thể không tốt mà trạng thái tinh thần cũng rất kém. Cô phải nuôi anh thật tốt mới được.
Chỉ là hiện tại…tỉnh rồi cũng tốt, cô có thể nhanh chóng đem chuyện này giải quyết dứt khoát.
” Không cần! Đợi tôi nói xong với ông chủ, tôi sẽ trực tiếp cùng anh đi đến nơi anh ở, sau đó anh lập tức chuyển tới nhà tôi đi.” Cô nói như vậy chính là ngăn cản anh về nhà trước.
Anh hơi do dự một chút, hình như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng lại đem ý tưởng này nghiền nát trong lòng, cũng không hề đưa ra ý kiến phản đối.
“Làm sao vậy?” cô hỏi.
Anh há há miệng, cô tiếp tục kiên nhẫn truy hỏi, lúc này anh mới nói ra khỏi miệng: “Tôi muốn ở cùng với con mèo của tôi thêm một chút nữa.”
“Anh có thể đem nó theo đến nhà của tôi mà.” Cô nói.
Ánh mắt A Hành sáng lên. Nhưng vẫn lắc đầu: “Nó sẽ không đồng ý, nó là mèo hoang. Tôi không muốn ép buộc nó.”
Như vậy à… cô cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể đưa anh trở về nhà anh trước, đây cũng là do cô kiên quyết yêu cầu, vốn là anh muốn tự mình đi về, nhưng cô nói nếu như cô không đi trước một lần đợi lát nữa chắc chắn sẽ lạc đường, vậy thì anh đại khái phải chờ năm năm sau mới có thể gặp được cô. Anh dở khóc dở cười, cuối cùng cũng không nói ra anh là người mù, dù có ngồi ở trên xe thì cũng không thể chỉ đường cho cô được.
Sau khi xác nhận anh an toàn đi vào cửa nhà, cô lập tức quay người đi đến hộp đêm tìm ông chủ.
Giá cả mà ông chủ đưa ra so với cô dự đoán còn cao hơn rất nhiều, cô vẫn như cũ đáp ứng, còn trong ánh mắt kinh dị của ông ta mà phóng khoáng lựa chọn một lần thanh toán hết, sau khi ký xong hợp đồng và quẹt thẻ thành công, cô không thể chờ được mà muốn đi tìm A Hành, ông chủ nuốt nuốt nước miếng, trước khi cô đi ra khỏi hộp đêm liền gọi cô lại.
” Ách, cái kia, lại tặng thêm cho cô ba tháng đi, coi như là tặng khách hàng, đến kỳ… đến kỳ sau nếu như cô muốn thay người mới, tôi giảm cho cô 20%.”
Được rồi, xem ra giá mà ông chủ vừa báo lúc nãy quả nhiên là quá cao, đến mức bản thân ông ta cũng cảm thấy lương tâm cắn dứt.
Cô vui vẻ tiếp nhận đề nghị của ông ta.
” Tại sao anh lại không đóng cửa?” Cô tiến vào nhà của anh, kinh ngạc hỏi.
” Bởi vì chẳng mấy chốc mà cô đã đến nha.” Anh đang ngồi trên sàn nhà trêu chọc con mèo, con mèo kia so với suy nghĩ của cô thì mập hơn một chút, lông màu da cam bù xù thành một đoàn, lười biếng nằm ngửa ra, tay A Hành vùi trong lớp lông dày, càng hiện rõ ràng khớp xương thon dài, con mèo theo từng cái vuốt ve của anh mà tựa như không xương uốn éo tới lui, móng vuốt nhỏ nhếch lên ở phía trước, phát ra từng tiếng ngáy thoải mái.
Cô dùng chân đem cửa đóng lại: “Nhưng như vậy rất nguy hiểm!”
” Tôi thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ.” Anh không hề để ý, cô muốn giáo dục anh, chuyện có thể xảy ra nhiều lắm, trộm cướp, côn đồ, lưu manh… nhưng nhìn anh đang vuốt ve mèo, bộ dạng thả lỏng. Sau này lại nói đi, trong lòng cô nghĩ thầm.
Anh quay đầu nhìn về hướng của cô mỉm cười: ” Đây là lần đầu tiên nó tiến vào nhà của tôi đó. Bình thường nó chỉ chịu chơi với tôi ở ngoài cửa thôi.”
“Vậy anh muốn mang nó theo sao?” Cô đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, đưa tay đến trước mặt con mèo, nó liền dùng chóp mũi đụng cô một cái, cảm giác ướt át mát mẻ.
Anh không trả lời, ngón tay cào cào cằm con mèo: ” Mày muốn đi theo tao không?”
Cái đuôi dài của con mèo phất qua cổ tay anh, linh hoạt vươn mình, sau khi duỗi thắt lưng một cái thật dài, nó bắt đầu đi vòng quanh anh, tay của A Hành đuổi theo nó, nó dùng đầu của mình cọ cọ vào lòng bàn tay A Hành, rồi nhanh như làn khói chạy ra ngoài cửa, nhưng nó không đi, ngồi xổm ở vị trí cửa ra vào, nghiêng đầu nhìn bọn họ. Nó kêu lên vài tiếng.
“Nó không muốn.” A Hành mở tay ra, đối với kết quả trong dự liệu cũng không có quá nhiều tiếc nuối.
“Vậy sau này chúng ta có thể trở về nhìn nó nhiều một chút.” Cô nói.
A Hành mặt mày cong cong, ý cười nhợt nhạt, anh gật đầu nói được, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng mà khoan khoái chiếu rọi lên khuôn mặt của anh, khiến cho những ứ đọng giữa hai đầu lông mày anh sáng sủa hơn nhiều, truyền vào cặp mắt đen tuyền trống rỗng kia hào quang vàng óng, làm cho anb nhìn như chỉ là một người đàn ông tuấn tú đang mỉm cười.
Cô giúp anh thu thập hành lý, thật ra anh cũng không có đồ gì mấy, trong tủ quần áo chỉ treo vài bộ, quần áo mùa đông đặt ở tầng cao nhất trong tủ, cô lấy ra từng bộ lật xem, quyết định không mang theo chúng đi, chất liệu lớp lót bông của áo sờ vào rất kém, trên áo len còn có vài lỗ thủng.
Vốn là anh còn muốn đem theo bàn là, nhưng bị cô ngăn lại, cô nói với anh là nhà cô có máy ủi treo, dùng tốt hơn, hơn nữa không dễ bị bỏng như loại cũ, cô có ý mà nhìn vào vết sẹo bỏng trên ngón tay anh.
A Hành cầm lấy cái bàn là của anh do dự một hồi lâu, cô phản ứng lại, anh chắc là sợ khi cô chấm dứt hợp đồng, sau khi anh quay lại cuộc sống sinh hoạt trước kia, đừng nói là máy ủi treo, đến cả cái bàn là cũ như bây giờ cũng không có mà dùng.
Cô hướng anh đảm bảo, nhất định, cô nói là nhất định! Cái dạng mà khả năng ước chừng bằng không ấy! Nhất định một năm sau cô chấm dứt hợp đồng, anh có thể mang theo máy ủi treo của cô đi.
Lúc này anh mới buông cái bàn là chí ít còn sử dụng được mười năm nữa xuống.
Tiếp theo, anh lại thu thập một ít đồ chơi nhỏ linh tinh, máy thu thanh, một khối rubik của người mù, hai quyển sách chữ nổi nhìn có vẻ cũ…
“Anh biết chữ nổi?” Cô hiếu kỳ hỏi anh, cầm sách lên, cả hai quyển đều là đồng thoại, một quyển là của Wilde, còn một quyển là đồng thoại Green, cô mở nó ra, những điểm lồi lõm lí nhí trên trang giấp ố vàng, có thể thấy, chủ nhân của quyển sách rất quý trọng nó. Cô thử nhắm mắt lại sờ sờ, chẳng cảm giác được cái gì.
“Biết một chút, có nhân viên công tác ở trong viện mồ côi từng dạy qua, đồng thoại Green chính là do bọn họ phát cho tôi lúc đó.” A Hành giải thích.
Anh cũng không nói lai lịch của một bản khác, cô cũng không quá để ý, cô đang dự định sẽ mua thêm cho anh một số sách khác.
Cô đem sách đóng lại, để lại vào trong tay anh, A Hành đem sách nhét vào balo, vô cùng cẩn thận mà che chở ở góc sách để tránh bị lật lên, đây là hai thứ cuối cùng trong hành lý của anh.
Cô mang theo A Hành về nhà, đem từng kiện đồ vật của anh lấy ra, xếp vào trong phòng của cô, quần áo của anh thì để ở trong tủ quần áo của cô, dù sao cũng chỉ có vài bộ, sách đồng thoại đặt cùng với sách của cô, máy thu thanh và rubik để ở bàn trà, cô vui sướng mà bóc bàn chải đánh răng mới ra, cắm vào trong cốc đánh răng trống, lại lôi kéo anh đi qua từng căn phòng.
A Hành nói muốn tự mình đi, cô liền ngồi xuống ghế sopha, nhìn hắn dùng gậy điểm điểm ở trên sàn nhà, thăm dò trái phải, trong miệng nhỏ giọng nói gì đó. Cô cảm thấy chính mình đang quan sát động vật quý hiếm biểu diễn.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô rốt cuộc không nhịn nổi lên tiếng hỏi.
Anh dừng bước, quay đầu về hướng cô,
“Tính theo khoảng cách bước chân của tôi, như vậy sau này cũng không cần đến gậy nữa, tôi sợ đụng hỏng đồ vật của cô.”
Cô nhún nhún vai, chỗ này của cô cũng chẳng có gì có thể để cho anh làm vỡ cả, chẳng qua là chút bát đĩa, cốc thủy tinh, vỡ rồi thì mua mới, cô nhớ đến tầng cao nhất của giá sách trong thư phòng bày một con cá heo bằng thủy tinh, đó là quà sinh nhật mà ông nội đã mất tặng cho cô, cô vô cùng quý trọng nó.
Cô đặt trên tầng cao nhất, trừ phi anh giơ cao gậy khua lung tung, nếu không thì sẽ không thể làm vỡ được. Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ được anh sẽ không làm như vậy. Cô không quan tâm lắm mở điện thoại di động ra nhìn thời gian, trời ạ, hai người vẫn còn chưa ăn sáng, vậy mà đã đến giờ cơm trưa rồi.
Căn hộ của cô không lớn lắm, anh đi vài vòng cũng ước lượng được kha khá rồi, sau đó bọn cô liền ra ngoài ăn trưa. Để đi dạo sau khi ăn xong, cô mang anh đi quanh tiểu khu một vòng, lại đi đến các cửa hàng ở quanh tiểu khu. Giữa trưa ở ngoài trời đi dạo quả thật là vô cùng nóng, nhưng cô chính là không chờ nổi, cô muốn ngay lập tức đem anh tiến vào cuộc sống của cô, triệt để xóa bỏ đi những vết tích trước kia.
Cuộc sống sinh hoạt chung với nhau của cô và anh cứ như vậy mà bắt đầu rồi.
Vượt ngoài dự liệu của cô, cô cùng với A Hành cơ hồ đều không trải qua thời kỳ làm quen việc phải chung sống như với người khác, cô với A Hành ở chung rất hòa hợp, buổi sáng cô đi làm, anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi, xem sách giành cho người mù mà cô mua trên mạng cho, cô một lần mua hẳn một đống lớn, tất cả đều là tiểu thuyết đồng thoại dễ hiểu, còn có hai quyển văn xuôi, hoặc là nghe máy thu thanh, ở đi dạo quanh tiểu khu hay vài liệc linh tinh khác.
Buổi tối hai người cùng nhau tản bộ, đi siêu thị mua đồ ăn, có lúc cũng không ra ngoài, chỉ ngồi vùi trên sopha xem ti vi. Lúc anh nghe lời thoại rất tập trung tinh thần, sẽ vô thức mà há miệng ra, cô cảm thấy điểm này vô cùng đáng yêu, còn hấp dẫn hơn so với hình ảnh thay đổi liên tục trên màn hình.
Anh còn nhận làm hết việc nhà và nấu cơm.
Cũng không có gì quá kinh ngạc, từ trước đến nay anh đều sống một mình, nếu như đến chút bản lĩnh này cũng không có, ngày tháng đó đã sớm trôi qua đến rối tinh rối mù rồi, cô đã đến nơi hắn ở, nơi đó tuy rằng rất nhỏ, nhưng được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Hiện tại nhà cô cũng vậy.
Cô không thể không thừa nhận, nhà cô so với trước đây ngăn nắp hơn rất nhiều, quần áo vứt lung tung trên ghế đều được hắn là ủi từng cái xếp gọn trong tủ quần áo, giấy trên bàn sách ném vào thùng rác, giấy lộn nhăn nhúm chồng chất lên nhau, sau khi xác nhận là cô không còn dùng đến nữa thì vứt đi, từng chai sữa tắm dầu gội đầu đều được anh cọ rửa sạch sẽ, đồ vật linh tinh trên bàn trà anh cũng cất vào trong hộp nhỏ, giày ở cửa ra vào cũng được xếp ngăn nắp từng đôi bỏ vào tủ giày, nhưng sách ở trên giá lại không hề động vào, chắc là sợ sẽ làm loạn trình tự của cô.
A, đúng rồi, tốc độ anh làm cơm tối rất chậm, thế nhưng mùi vị vô cùng ngon, ngày đó lần đầu tiên anh đề nghị sau này để anh nấu cơm, cô còn đứng ở cửa phòng bếp lo lắng mà nhìn chằm chằm anh dùng dao, sợ rằng một giây sau anh sẽ chém đứt đầu ngón tay của mình, kết quả là, miếng khoai tây mà anh cắt còn mỏng hơn so với cô cắt.
Anh đem nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị kỹ càng, xoay người cười hỏi cô rằng gia vị để ở đâu, có thể chỉ từng loại một cho anh hay không.
Anh mặc tạp dề màu vàng in hình vịt Donald cô mua cho chính mình, sợi tóc đen hơi rối ở trên lông mày, dùng cái tay dính nước nhẹ hất một cái, nụ cười nhẹ nhõm xuôi theo nếp nhăn ở đuôi mắt, lúm đồng tiền duyên dáng khiến cô cảm thấy trong tim một trận rung động mãnh liệt, cô không để ý đến yêu cầu của anh, không nói một lời trực tiếp tiến vào lòng ngực anh, thân mật mà siết chặt eo anh.
Eo của A Hành quá nhỏ, cô vuốt vuốt lưng anh nói: “Sau này anh phải ăn nhiều một chút.”
Anh trầm mặc chốc lát rồi vươn tay ôm lại cô. Anh ôm rất chặt, cho dù đây chỉ là một cái ôm, nhưng lại làm cho cô cảm nhận được một loại cảm giác được ăn cả ngã về không.
Cô sẽ không biết được, đối với anh mà nói đây chính là được ăn cả ngã về không, một con bạc mắt mù nghèo rớt mồng tơi, ngoại trừ linh hồn vẫn chưa bị phá nát hoàn toàn không cách nào có thể đặt cược, những vật này đối với anh không hề có chút giá trị nào, bị những lời thô bỉ đánh vỡ vô số lần, vì tránh bị tổn thương nhiều hơn, anh sớm đã chọn cách đem linh hồn chôn sâu dưới nền đất, bây giờ vì lòng bàn tay ấm áp của cô nên lại lần nữa đứng trước nơi cất giấu bảo tàng của mình, định đem thứ đồ vật vô giá trị này đào ra lần nữa.
” Được.” Anh trịnh trọng trả lời, giống như là ở trước mặt thần linh lập ra một lời thề không thể phá bỏ.