Chương trước
Chương sau
Kỳ nghỉ đông, Thẩm Quân Tắc dự định chuẩn bị tuần trăng mật muộn.
Vốn dĩ lúc đầu anh kết hôn với Tiêu Tinh chỉ là giả vờ để qua mắt bố mẹ hai bên. Lúc ấy hai người đều ghét nhau, chỉ muốn dùng ánhmắt xé đối phương thành trăm mảnh. Trong hoàn cảnh ấy dĩ nhiên là tuầntrăng mật bị hủy bỏ.
Nhưng bây giờ, hai người tâm đầu ý hợp muốn làm vợ chồngthật. Thẩm Quân Tắc luôn nghĩ năm ấy không đi nghỉ trăng mật… quả thựcrất đáng tiếc.
Anh phải bù đắp sự đáng tiếc này.
Thẩm Quân Kiệt biết anh trai muốn đi nghỉ. Là một ngườithường xuyên đi chơi, anh ta nhiệt tình giới thiệu cho anh trai rấtnhiều nơi. Thẩm Quân Tắc chọn đi chọn lại trong mấy nơi mà anh ta gợi ý, cuối cùng chọn Venice.
Trực giác mách bảo anh Tiêu Tinh sẽ thích nước.
Dĩ nhiên trực giác của anh với Tiêu Tinh lúc nào cũng sai.
Ngày hôm sau, sau bữa tối, Thẩm Quân Tắc cố tình đặt tờ rơivề chuyến du lịch Venice của công ty du lịch trên bàn ăn, đợi Tiêu Tinhchủ động hỏi anh, sau đó nhử cô, nói với cô là mình đang rảnh rỗi, chibằng cùng đi du lịch bù cho tuần trăng mật.
Tiêu Tinh bước ra từ nhà bếp, nhìn thấy tờ rơi trên bàn, hai mắt sáng lên.
Thẩm Quân Tắc thầm nghĩ, chắc chắn là cô rất vui khi đi Venice. Quả nhiên cô thích nước, vì thế mới vui mừng như vậy.
Kết quả Tiêu Tinh nói: “Này, tờ báo này anh không dùng nữađúng không, đưa cho em bọc giày”.Cô nói rồi tiện tay cầm tờ rơi lên, đivào phòng ngủ bọc giày.
“…”. Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc hơi sa sầm. Đó là báo sao! Đólà tuyến đường du lịch mà anh đã chọn rất lâu! Thế mà lại bị cô nàng này coi là giấy rác mang đi bọc giày…
Thấy cô đang thu dọn hành lý, Thẩm Quân Tắc lạnh lùng hỏi: “Em thu dọn hành lý làm gì?”.
Tiêu Tinh vừa cúi đầu sắp xếp vali vừa nói: “À, em quên không nói với anh, ngày kia em cùng thầy Ôn đi tham gia triển lãm tranh”.Thẩm Quân Tắc cau mày: “Triển lãm tranh?”.
“Đúng vậy, rất nhiều tác phẩm trong buổi triển lãm lần này là những tác phẩm em rất thích. Nghe nói rất nhiều bậc thầy hội họa trongnước cũng đến dự”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “Chẳng phải em… được nghỉ rồi sao?”.
Tiêu Tinh cười, “Chính vì được nghỉ nên mới có thời gian đi xem triển lãm tranh”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Đi bao lâu?”.
“Hình như là một tháng”.
“Một tháng?”. Sắc mặt của anh càng khó coi hơn, “Kỳ nghỉ của em mới có một tháng”.
“Vì thế em phải tận dụng thời gian”. Tiêu Tinh không hiểu anh đang tức giận cái gì. Cô nhìn anh, đoán anh không vui vì cô đi rồikhông có ai nấu cơm, thế nên cô cười nói: “Anh yên tâm, em làm rất nhiều đồ ăn để trong tủ lạnh, sườn cũng để lạnh rồi, hâm lại bằng lò vi sónglà được. Em còn làm nước sốt, anh có thể trộn với mỳ rồi ăn. Nếu ăn hếtrồi thì anh ăn nhà hàng”.
Nói rồi cô lại cúi đầu thu dọn hành lý.
“Không liên quan đến chuyện ấy”. Thẩm Quân Tắc nhíu mày, “Em đi rồi anh sẽ không để mình chết đói”.
Tiêu Tinh nghi ngờ nói: “Thế anh giận cái gì?”.
“… Không có gì”. Thẩm Quân Tắc không tiện nói thẳng ra mìnhđang tức giận là vì kế hoạch đi nghỉ trăng mật đã tan thành bong bóng.Anh lạnh lùng nói, “Lúc nào em đi?”.
“Ngày kia”.
“Thế ngày mai không có việc gì, đúng không?”.
“Đúng vậy”.
Thẩm Quân Tắc không nói gì, chợt nhớ ra điều gì đó liền quay người đi vào phòng tắm.
Tiêu Tinh thu dọn hành lý xong, người ướt đầm mồ hôi, vàophòng tắm tắm nước nóng rồi chạy vào phòng làm việc kiểm tra kế hoạchcủa cuộc triển lãm tranh lần này. Thực ra đi triển lãm chỉ cần một tuần. Cô và Ôn Bình đi một tháng, mục đích chủ yếu là vẽ thực tế.
Mặc dù cô có năng khiếu hội họa nhưng Ôn Bình nói, phong cách vẽ của cô vẫn chưa thành thục, một vài đường nét vẫn còn cứng, cần phải luyện tập nhiều hơn. Sắp tốt nghiệp rồi, Tiêu Tinh muốn nộp một bản vẽtốt nghiệp như ý. Chuyến đi lần này phong cảnh rất đẹp, có thể luyện vẽ. Dù sao thì thầy Ôn bao ăn ở, không đi cũng phí.
Dĩ nhiên Tiêu Tinh không hề nói thật với Thẩm Quân Tắc. Cô có linh cảm nếu cô nói mình và Ôn Bình đi vẽ thực tế, Thẩm Quân Tắc chắcchắn sẽ không đồng ý. Ham muốn độc chiếm của người đàn ông này rất lớn,mặc dù giữa mình và thầy Ôn chỉ là quan hệ thầy trò, bạn bè nhưng nếuanh mà đã ghen thì đừng nói là Ôn Bình, ngay cả một con vật anh cũngkhông bỏ qua…
Tiêu Tinh đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói trầm lắng: “Đang vẽ gì đấy?”.
“À… em đang tra tài liệu”.
“Không vẽ tranh?”.
“Vâng”.
“Nói như vậy em sẽ không trách anh làm ngắt dòng cảm hứng của em?”.
“Không đâu”. Tiêu Tinh vẫn chú ý vào màn hình máy tính, không hề phát hiện ra tiếng bước chân của anh càng lúc càng gần.
Chỉ đến khi đột nhiên bị nhấc bổng khỏi ghế, Tiêu Tinh mới hốt hoảng nói: “Anh làm gì đấy?!”.
“Tài liệu ngày mai tra sau, em mệt rồi, nghỉ ngơi trước đã”.
“Này…”. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, câu nói “Em không mệt chút nào” bị Tiêu Tinh nuốt sống sượng vào bụng.
Được anh bế lên như bế một cô công chúa, trong lòng Tiêu Tinh cảm thấy rất kỳ quặc.
“Anh đặt em xuống…”. Tiêu Tinh khẽ nói.
Nhưng Thẩm Quân Tắc không bận tâm, tiếp tục bế cô đi về phíaphòng ngủ ở tầng trên. Tiêu Tinh bị anh bế lên cầu thang, chỉ thấy chóng mặt, vội vàng nhắm mắt lại, giơ tay ra ôm vai anh.
Cô không hề chú ý đến một người nào đó đang nhếch môi cười nham hiểm.
Bị bế qua phòng ngủ của mình, đi thẳng về phòng ngủ của anh,Tiêu Tinh hốt hoảng, một tay nắm chặt vạt áo ngủ của anh: “Quân Tắc, đặt em xuống…”.
“Ừ, lập tức đặt em xuống ngay đây”. Thẩm Quân Tắc khẽ nói rồi đạp cửa phòng ngủ, đi hai ba bước là đến giường. Anh đặt Tiêu Tinhxuống giường của mình, sau đó nằm lên trên.
Tiêu Tinh bị anh đè xuống giường, có chút lúng túng không biết phải làm thế nào.
“Anh… làm gì vậy?”.
Thẩm Quân Tắc nhướn mày, “Em nói thử xem?”.
Nhìn đôi mắt sâu lắng của anh, Tiêu Tinh chỉ thấy lòng rối bời, nói một câu “Em về phòng ngủ đây” rồi định ngồi dậy chạy đi.
Nhưng cô đã bị anh kéo lại, cánh tay dễ dàng khống chế eo của cô. Trong lúc Tiêu Tinh vùng vẫy, chiếc dây buộc ở eo cũng tuột ra, đểlộ làn da trắng nõn nà.
“Đừng trốn nữa”, Thẩm Quân Tắc khẽ nói, “Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, em còn muốn để anh phải nhịn bao lâu nữa?”.
“Em… em…”. Nhìn cái bóng nho nhỏ của mình trong đôi mắt sâulắng của anh, cảm nhận được làn da nóng ấm của anh dính chặt vào ngựcmình không còn một khe hở, hai má Tiêu Tinh đỏ bừng.
Quả nhiên anh muốn tối nay…
“Ưm…”. Như để chứng minh cho suy đoán của cô, Thẩm Quân Tắccúi người hôn cô. Hai tay cũng không để yên, nhanh chóng và khéo léo cởi sợi dây vướng víu ở eo, hất sang hai bên. Thế là Tiêu Tinh khỏa thântrước mặt anh.
Bộ váy ngủ này của cô thật tiện để làm chuyện xấu.
Thẩm Quân Tắc khẽ cười, hôn từ cái cổ dài trắng muốt của côđến xương quai xanh, lại còn “độc ác” đến nỗi để lại hai vết răng trênxương quai xanh của cô. Tiêu Tinh vùng vẫy cũng không được, căng thẳngtúm ga trải giường, toàn thân cứng đơ như một pho tượng.
Thẩm Quân Tắc hôn đôi môi run rẩy của cô, khẽ nói bên tai cô: “Đừng sợ, anh sẽ dịu dàng”.
“Vâng…”. Tiêu Tinh đỏ mặt gật đầu.
Sớm hay muộn cũng phải trải qua chuyện này. Từ khi cô nhậnlời chính thức đến với anh, trong suốt thời gian hai năm, đã rất nhiềulần Thẩm Quân Tắc muốn “ăn tươi nuốt sống” cô nhưng đều bị cô kiếm cớnào là đau bụng, đau đầu, đau dạ dày từ chối, gần như là đau khắp toànthân. Chiêu này đã bị vô hiệu hóa từ lâu rồi.
Xem ra hôm nay muốn trốn cũng không trốn được…
Tiêu Tinh chấp nhận số phận, cô nhắm mắt, thầm nhủ với lòng mình: chết sớm đầu thai sớm.
Nhìn vẻ mặt bi thảm như “tráng sĩ một đi không trở lại” của cô, Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ nhếch mép cười.
Cô nàng này đúng là ngốc nghếch đến đáng yêu…
Anh cởi bỏ lớp quần áo cuối cùng của cô, đưa đầu gối vào giữa hai chân cô. Tiêu Tinh đã xấu hổ đến nỗi toàn thân đỏ ửng, lông mi khẽrun run, đôi môi mím chặt.
Suy cho cùng thì đây là lần đầu, Thẩm Quân Tắc không nỡ làmđau cô. Anh hôn cô say đắm, làm tốt “khúc dạo đầu”, lúc ấy mới dịu dàngđưa vào cơ thể cô.
“Á…”. Cơn đau dữ dội như bị cào xé ở phía dưới khiến TiêuTinh không kìm được hét lên. Nhưng cô lại thấy mình như vậy trước mặtanh quả thực rất mất mặt, thế nên cô vội vàng túm lấy chiếc chăn bêncạnh rồi cắn, cố gắng không bật thành tiếng.
Thương dáng vẻ ấm ức nhưng lại nhẫn nhịn của cô, Thẩm Quân Tắc cúi người xuống, bỏ chăn ra rồi hôn cô như muốn an ủi.
“Ưm…”. Miệng ngập tràn hơi thở quen thuộc của anh, cái lưỡinóng ấm nhẹ nhàng lướt qua miệng, từng chút từng chút, từ từ đưa đẩy,động tác hết sức dịu dàng.
Tâm trạng căng thẳng của Tiêu Tinh dần dần bình tĩnh trở lại. Cô ôm vai anh, mơ hồ chìm đắm trong những nụ hôn nồng ấm.
Thấy cô thả lỏng người, Thẩm Quân Tắc thẳng lưng, tiếp tục đẩy vào.
“Á! Đau…”. Trong lòng Tiêu Tinh thầm chửi anh là kẻ xấu xa,đáng tiếc tất cả những lời chửi bới nguyền rủa đều bị nụ hôn dịu dàng và cuồng say của anh chặn lại nơi đầu lưỡi.
Rất lâu sau đó, cuối cùng Thẩm Quân Tắc đã xong.
Anh nằm trên người cô thở hổn hển. “Anh yêu em”. Nghe giọngnói trầm lắng của anh vang lên bên tai, Tiêu Tinh đỏ mặt gục đầu vàolòng anh, cắn cho anh một cái.
“Ha ha…”. Thẩm Quân Tắc khẽ cười, “Em muốn bày tỏ điều gì vậy?”.
Tiêu Tinh không nói gì, ôm anh rất chặt.
Thẩm Quân Tắc dịu dàng ôm cô. Hai người lắng nghe nhịp tim của nhau, im lặng một lúc lâu…
Đột nhiên Tiêu Tinh nói, “Đúng rồi, anh, anh không đeo cái đó?”.
Thẩm Quân Tắc cười, “Không sao, nếu mang thai thì đẻ”.
Tiêu Tinh tức giận, “Là em đẻ chứ không phải anh đẻ. Anh nói thì nhẹ nhàng thế!”.
“Em đẻ ra anh nuôi mà”, Thẩm Quân Tắc khẽ nói, “Đột nhiên anh thấy đẻ một đứa con, trắng trắng xinh xinh giống em cũng rất hay”.
“Hay?”. Tiêu Tinh nói rồi xông lên đánh anh, “Anh xấu xa, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!”
“Em vẫn còn sức đánh người, xem ra thể lực phục hồi rất tốt”. Anh nói rồi dễ dàng đè cô xuống giường, “Này, nói thật đấy, hay làchúng ta đẻ một đứa đi”.
“…”.
Phòng ngủ lại vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ, đến tận khi mặttrời lên mới từ từ lắng xuống. Ngày hôm sau, Tiêu Tinh ngủ một mạch đếntận trưa mới dậy, toàn thân đau nhức như bị xe tải chèn qua người. ThẩmQuân Tắc đúng là cầm thú! Thấy anh vui vẻ ngồi bên giường nghịch điệnthoại, Tiêu Tinh không kìm được lườm anh. Thẩm Quân Tắc đáp lại cái lườm ấy bằng nụ cười dịu dàng, khẽ hỏi: “Đói không?”.
“Ừm…”.
“Em đi tắm đi, anh lấy đồ ăn cho em”. Anh nói rồi vào bếp lấy sữa đã hâm nóng và bánh mỳ cho cô. Tiêu Tinh tắm xong, ăn sạch chỗ thức ăn mà anh bưng đến như hổ đói.
“Ngày mai em đi chuyến bay lúc mấy giờ?”. Thẩm Quân Tắc hỏi.
“Chín giờ sáng”.
“Đến lúc ấy anh đưa em đi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi”.
“Vâng”, Tiêu Tinh ngoan ngoãn gật đầu. Qua đêm hôm qua, hômnay cô cũng không còn sức để đi dạo phố nữa, đành phải nằm trên giườngngủ bù. Thẩm Quân Tắc ra ngoài một lúc, lúc về túi lớn túi nhỏ xách đầytay. Tiêu Tinh ngạc nhiên nhìn anh, anh liền giải thích: “Lần này em đimột tháng, anh mua cho em ít quần áo, còn có đồ dùng sinh hoạt và đồ ănvặt nữa”.
“…”. Mặc dù xúc động vì sự ân cần của anh nhưng không nhầmđấy chứ. Chiếc vali to như thế này, đi xem triển lãm tranh chứ có phảichuyển nhà đâu?
Tiêu Tinh thấy anh cúi đầu sắp xếp hành lý, không kìm được khẽ nhắc nhở anh: “Nhiều hành lý thế này em không mang đi được”.
“Hành lý gửi thẳng là xong, không cần em phải vác, em sợ gì”, Thẩm Quân Tắc ngẩng đầu lên khỏi đống hành lý, nhìn cô rồi nói, “Lúcxuống máy bay nếu không kéo được thì bảo Ôn Bình giúp em, chắc chắn anhta ít hành lý”.
“Vâng…”. Quả thực không nỡ từ chối sự chu đáo của anh, TiêuTinh chỉ có thể gật đầu. Lúc tiễn nhau ở sân bay, Thẩm Quân Tắc một taykéo hành lý, một tay nắm tay Tiêu Tinh, đến phòng chờ thì nhìn thấy ÔnBình. Anh mỉm cười và nói, “Thầy Ôn”.
“Hi, anh Thẩm”. Thấy anh nắm tay Tiêu Tinh rất chặt, Ôn Bìnhkhông kìm được quay đầu đi. Anh ta không muốn để cảnh tượng tiễn biệtcủa đôi vợ chồng này kích thích một người cô đơn như mình.
Thẩm Quân Tắc áp sát vào tai Tiêu Tinh, khẽ căn dặn: “Ở bên ngoài phải chú ý chăm sóc bản thân”.
“Vâng”.
“Nhớ ăn cơm đúng giờ, buổi tối đừng thức đêm”.
“Vâng”.
“Còn nữa, ngày nào cũng phải gọi điện cho anh”.
Nhìn thấy Ôn Bình nén cười đứng bên cạnh, Tiêu Tinh có chútngượng ngùng, gật đầu và nói: “Được rồi được rồi, em biết rồi, anh đừnglo lắng”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, thấy sắp đến giờ máy bay cất cánh nênđứng dậy, khẽ ôm cô và nói, “Chờ em quay về”. Nói rồi hôn lên trán cô.
Đến tận khi anh đi rồi, Ôn Bình mới cười rất gian xảo: “Vợ chồng tình cảm thật”.
“Ha ha…”. Tiêu Tinh mỉm cười ngượng ngùng.
“Tiêu Tinh này, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, có thể lên kế hoạch sinh một đứa bé”.
“Hả?”. Tiêu Tinh không hiểu ý của anh ta, im lặng một lúc mới tức giận nói, “Đùa cái gì chứ! Em vẫn chưa chuẩn bị, còn lâu mới sinhcon, nuôi một đứa trẻ thật đáng sợ! Cho bú, còn phải thay tã lót, nửađêm còn bị tiếng khóc làm giật mình tỉnh giấc…”.
“Haizz, thế thì thôi, em vẫn còn trẻ”. Ôn Bình ngoài miệngthì nói như vậy nhưng trong lòng thì nghĩ, tính cô ta nóng nảy như thế,không biết đứa trẻ sinh ra đáng sợ thế nào…
Tiêu Tinh gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy”.
Đến thành phố D, tham gia triển lãm xong cũng là lúc đón trận tuyết cuối năm. Tiêu Tinh rất thích cảnh tuyết, cùng Ôn Bình đi khắpnơi vẽ thực tế, vẽ được rất nhiều tác phẩm đẹp.
Hôm ấy đứng dưới tuyết quá lâu, sau khi về khách sạn Tiêu Tinh hắt hơi mấy cái liền. Ngày hôm sau thì sốt cao.
Tiêu Tinh nhắn tin cho Ôn Bình xin nghỉ. Trong lúc mơ hồ,Tiêu Tinh dựa vào trực giác ấn phím số một đã được cài đặt gọi nhanh,đợi đến khi điện thoại được kết nối, vang lên giọng nói quen thuộc củangười đàn ông ấy. Tiêu Tiêu sốt đến mức không biết gì, cầm điện thoạinói lung tung lộn xộn một hồi, nào là ma cà rồng, cửu âm chân kinh. Thẩm Quân Tắc nghe mà không khỏi cau mày.
Buổi chiều, Tiêu Tinh đang ngủ mê mệt, lờ mờ nghe thấy tiếnggõ cửa. Cô bò dậy ra mở cửa thì nhìn thấy Thẩm Quân Tắc hầm hầm đứng ởcửa.
Hình như vì đi dưới tuyết quá lâu, bộ complet màu xám của anh tỏa ra luồng khí lạnh buốt.
Tiêu Tinh sờ bộ complet của anh, cười nói: “Ý? Người này làthật sao?”. Sau đó cô rụt tay lại, “Mình lại nằm mơ rồi…”. Cô thấy đầuóc quay cuồng, toàn thân nhức mỏi, lúc quay người suýt chút nữa thì vấpvào thảm. Thẩm Quân Tắc giơ tay đỡ cô, nâng cánh tay bế cô lên.
“Anh đến thăm em”, bên tai vang lên giọng nói trầm lắng củaanh, ẩn chứa chút rối bời nhưng giọng điệu thì rất dịu dàng, “Quả nhiênlà em sốt rồi, vì thế mới gọi điện thoại cho anh nói lung tung”.
“A… đau đầu quá”. Tiêu Tinh vẫn còn thấy rất mơ hồ, ra sứcday huyệt Thái Dương như sắp nổ tung, cảm thấy mùi hương trên người anhkhiến cô rất an tâm, liền gục đầu vào vai anh.
Thẩm Quân Tắc bế cô lên giường, lấy khăn lạnh đắp lên tráncô, sau đó lấy ấm nước trong khách sạn đun nước nóng rồi quay người đixuống dưới, “Em ngủ chút đi, anh đi mua thuốc”.
Lúc anh ra cửa thì gặp Ôn Bình ở phòng bên cạnh. Ôn Bình tươi cười chào anh: “Hi, anh Thẩm, sao anh lại đến đây?”.
Thẩm Quân Tắc nói: “Tôi đi công tác qua đây nên đến thăm Tiêu Tinh”.
Rõ ràng là người đàn ông này lo Tiêu Tinh ốm nên vội vàng đặt vé máy bay trong ngày bay sang, lại còn bịa đặt lấy cớ đi công tác. ÔnBình biết rất rõ nhưng không “vạch trần”. Anh ta cười và nói: “Hình nhưcô ấy bệnh, anh hãy chăm sóc cô ấy”.
“Tôi biết rồi”. Anh nói rồi quay người bước đi.
Ôn Bình sờ cằm, đút gói thuốc trên tay vào túi áo. Thực raanh ta ra ngoài là muốn sang phòng bên cạnh thăm Tiêu Tinh. May mà không sang phòng Tiêu Tinh sớm vài phút để chăm sóc cô ấy. Nếu không bị anhta bắt gặp, nhìn thấy cảnh tượng mình ân cần chăm sóc Tiêu Tinh, tuyệtđối sẽ “ghen lồng ghen lộn”.
Nếu chồng Tiêu Tinh đã đến, vậy thì một người thầy như anh ta có thể không cần bận tâm đến cô. Tâm trạng của Ôn Bình rất tốt, vềphòng lấy máy ảnh, đi khắp nơi chụp cảnh tuyết.
Tối hôm ấy, Tiêu Tinh sốt cả đêm. Thẩm Quân Tắc ở bên chămsóc cô, không hề chợp mắt. Tiêu Tinh toát mồ hôi, người run lên cầm cập. Thẩm Quân Tắc liền nằm bên cạnh ôm cô thật chặt. Hai người thu mìnhtrong chiếc chăn dày và ngủ thiếp đi.
Lúc trời sáng, Tiêu Tinh đã hạ sốt mơ hồ tỉnh giấc, phát hiện mình bị ai đó ôm chặt trong vòng tay. Chiếc chăn quấn chặt lấy haingười như quấn bánh tét. Tiêu Tinh chỉ thấy kinh ngạc, vì sao vừa mớisốt mà người mình nhớ nhất lại tự động xuất hiện bên cạnh mình?
Ngỡ rằng mình đang mộng du, Tiêu Tinh bấu tay thật mạnh, chỉ thấy đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai người cùng nằm trong chăn, dính chặt vào nhau, cô ngọnguậy như vậy Thẩm Quân Tắc cũng tỉnh giấc. Anh giơ tay kiểm tra nhiệtđộ trên trán cô, mỉm cười và nói: “Hạ sốt rồi, có tinh thần một cái làbấu tay mình?”.
Tiêu Tinh đỏ mặt nói: “Em tưởng mình đang mơ”.
“Ồ…”. Thẩm Quân Tắc cố tình dài giọng, “Em thường mơ thấy anh sao?”.
“Đâu có”.
“Không sai, em sốt như vậy mà vẫn nhớ gọi điện cho anh”.
“…”. Tiêu Tinh bị anh vạch trần, có chút ngượng ngùng, “Sao anh lại ở đây?”.
“Nhận được điện thoại của em là anh bay sang ngay”.
Thì ra anh lo lắng cho mình nên mới lập tức bay đến đây, chảtrách trong ký ức cứ hiện lên hình ảnh bộ complet của anh lạnh buốt. Cólẽ lúc anh ra khỏi sân bay gặp trận tuyết lớn. Tiêu Tinh vô cùng xúcđộng, vội vàng thu mình trong vòng tay của anh, gục đầu vào vai anh, khẽ nói: “Quân Tắc, cảm ơn anh đã đến thăm em”.
“Ừ”, Thẩm Quân Tắc mỉm cười, “Không sao là tốt rồi”.
Nửa tháng sau đó, Thẩm Quân Tắc ở bên Tiêu Tinh. Dĩ nhiên anh cũng quang minh chính đại nhận được chút “báo đáp” về thể xác từ phíaTiêu Tinh. Tiêu Tinh xúc động vì hành vi đáp máy bay không chút do dựcủa anh, trong lòng cũng rất nhớ anh nên cái gì cũng chiều theo anh.
Ôn Bình biết cặp vợ chồng phòng bên đang đắm đuối với nhausau những tháng ngày xa cách. Tiêu Tinh không tìm anh ta, anh ta cũngvui vẻ tự do tự tại, suốt ngày vác máy ảnh đi khắp nơi, cảm thấy rấtthích thú.
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc. Sau khi vào học kỳ mới,Tiêu Tinh bận rộn với việc học hành. Vì kỳ nghỉ được đi vẽ thực tế nênmạch suy nghĩ cũng rộng hơn rất nhiều. Dưới sự hướng dẫn của Ôn Bình,bản vẽ tốt nghiệp của cô hoàn thành rất thuận lợi, chỉ chuẩn bị đếntháng sáu năm nay tốt nghiệp.
Hôm ấy, Tiêu Tinh đang ở trong phòng tranh, tô màu cho tácphẩm cũ. Lúc đứng dậy đột nhiên thấy chóng mặt, ngã lăn ra đất. Các bạnbên cạnh sợ tái mặt, mỗi người một chân một tay khiêng cô đến bệnh việncấp cứu. Bác sĩ kiểm tra xong, nói cô thiếu máu mức độ nhẹ. Đây là phảnứng bình thường sau khi mang thai.
Cái gì? Mang thai?
Đám bạn mắt tròn mắt dẹt. Đúng lúc ấy Tiêu Tinh tỉnh dậy,trước ánh mắt như nhìn đười ươi của các bạn, cô ngượng ngùng nói: “Thựcra mình đã kết hôn từ lâu rồi…”.
Mọi người rất kinh ngạc, thi nhau nói, “Chúc mừng nhé, cậugiỏi thật, còn trẻ như vậy mà đã làm mẹ rồi. Cậu là người đầu tiên lênchức mẹ trong khóa bọn mình. Đứa trẻ sinh ra phải nhận tất cả mọi ngườilàm mẹ nuôi…”.
Tiêu Tinh bị mọi người nói đến tái cả mặt. Sắc mặt của cô rất nhợt nhạt, cô vội gọi điện cho Thẩm Quân Tắc.
Lúc ấy Thẩm Quân Tắc đang bàn giao nội dung cuộc họp ngày hôm sau với mọi người. Một tay anh cầm tài liệu báo cáo, liếc nhìn tên BomTinh trên màn hình điện thoại, liền nhấc máy, giọng nói hết sức dịudàng: “Tiêu Tinh à, sao vậy?”.
“À… em có chuyện muốn nói với anh”, Tiêu Tinh khẽ nói.
“Ừ, chuyện gì?”.
“Em… em có thai rồi”.
Cạch một cái, điện thoại của Thẩm Quân Tắc rơi xuống đất.
Đám người trong phòng làm việc quay sang nhìn nhau, thầmnghĩ, vợ tổng giám đốc quả là có sức sát thương mãnh liệt. Lần trướctrong phòng họp gọi một tiếng “chồng ơi” mà khiến giám đốc Thẩm đầu ócrối bời. Hôm nay không biết nói gì, chỉ một câu mà khiến anh rơi cả điện thoại.
Mọi người nhịn cười, cúi đầu vờ như không nhìn thấy.
Thẩm Quân Tắc nhặt điện thoại lên, lớn tiếng nói: “Em nói thật chứ? Em có thai rồi?!”.
Bây giờ thì mọi người đã hiểu.
“Đúng vậy…”. Tiêu Tinh khẽ nói, “Bây giờ em đang ở trong bệnh viện, anh đến đây được không?”.
“Anh lập tức đến ngay!”. Vừa cúp máy, Thẩm Quân Tắc liền lấyáo khoác rồi đi ra ngoài. Đi được hai bước, phát hiện đám người đang cúi đầu trong phòng làm việc, lạnh lùng nói, “Vợ tôi… đang ở viện, tôi đếnđó một chút. Về cuộc họp ngày mai…”.
“Không sao, anh cứ đi đi ạ, chúng tôi biết rồi”.
“Xin chúc mừng, giám đốc Thẩm sắp làm bố rồi…”.
“Chúc mừng chúc mừng”.
Thẩm Quân Tắc bình tĩnh gật đầu, quay người phi như bay xuống dưới, cuối cùng không kìm được mỉm cười rạng rỡ. Anh sắp làm bố rồi!
Trước đây cứ nghĩ rằng có một đứa trẻ con giống Tiêu Tinh,suốt ngày bám lấy mình gọi bố ơi là một chuyện rất đáng sợ. Nhưng vềsau, nhìn thấy các cặp vợ chồng dắt con đến khu vui chơi, cả nhà đầm ấmvui vẻ, Thẩm Quân Tắc lại có chút ngưỡng mộ.
Hồi anh còn nhỏ, bố mẹ chưa bao giờ đưa anh đến khu vui chơi. Cách giáo dục tự do khiến anh không cảm nhận được niềm vui của thời thơ ấu. Nếu có con, anh nhất định sẽ để nó lớn lên trong niềm vui.
Đột nhiên anh tưởng tượng cảnh có một đứa con da trắng mịn,mắt to tròn giống Tiêu Tinh ùa vào lòng mình gọi bố. Anh có thể bẹo cáimặt mũm mĩm ấy, cảnh tượng ấy chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy thật ấmáp.
Thẩm Quân Tắc phi như bay đến bệnh viện, Tiêu Tinh đang ngồi trên giường cặm cụi nhắn tin.
Thẩm Quân Tắc rảo bước đến bên giường, dịu dàng nói: “Em saorồi? Có thấy khó chịu ở đâu không? Sao đột nhiên lại chạy đến bệnhviện?”.
“Em không sao…”. Tiêu Tinh mỉm cười với anh, “Cái đó, con…”.
ThẩmQuân Tắc căng thẳng nói: “Đừng nói với anh là bỏ con, anh không đồng ý. Hai tháng nữa là em tốt nghiệp rồi, ở nhà yên tâm chờ con ra đời, những việc khác cứ giao cho anh”.
“Em không nói là bỏ con”, Tiêu Tinh mỉm cười, khẽ nắm tay anh, “Con của anh, sao em nỡ…”.
Thẩm Quân Tắc vô cùng xúc động, vội vàng dang tay ôm cô vàolòng, dịu dàng hôn lên tóc cô, khẽ nói: “Anh yêu em. Tiêu Tinh, chúngmình cùng chờ con chào đời nhé!”.
Hai người đang ôm nhau thắm thiết, đột nhiên cánh cửa bị đẩyra, một cô gái mặc áo blouse trắng hốt hoảng xông vào. Thẩm Quân Tắcđang nhíu mày định mắng cho cô ta một trận. Nhưng cô ta lại chạy về phía Tiêu Tinh, nắm chặt tay cô.
“Mày có thai rồi à? Tao vừa đi qua phòng cấp cứu nhìn thấy mày, hỏi thì bác sĩ nói mày có thai rồi, thật không thật không?”.
Thì ra là Vệ Nam… Cô ấy mặc áo blouse trắng, Thẩm Quân Tắc suýt thì không nhận ra.
Tiêu Tinh gật đầu, hình như có vẻ ngượng ngùng, “Ừ… là thật”.
“Trời ơi! Tao phải báo với Tiểu Quyên, Tiêu Tinh của chúng ta sắp làm mẹ rồi!”. Vệ Nam có chút vui mừng quá mức, rút điện thoại gọicho Kỳ Quyên, “A lô, Tiểu Quyên, mày biết không, Tiêu Tinh có thai rồi”. Đầu dây bên kia lại một lần nữa xuất hiện tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Một lúc sau, Tiêu Tinh thấy hơi mệt, nằm xuống giường ngủthiếp đi. Thẩm Quân Tắc kéo Vệ Nam ra ngoài phòng bệnh, khẽ nói: “VệNam, chẳng phải em làm ở khoa sản sao. Cô ấy có thai cần phải chú ý ănuống không?”.
“Vâng vâng, ăn uống dĩ nhiên phải chú ý rồi, rất nhiều loạirau quả bổ sung dinh dưỡng cho thai nhi. Lát nữa em sẽ cho anh một bản”.
“Ừ”, Thẩm Quân Tắc sờ mũi, “Cô ấy mang thai con trai hay con gái?”.
“…”. Vệ Nam im lặng một lúc, “M
ới có hơn một tháng thôi anh Thẩm ạ, bây giờ vẫn còn là bào thai, chưa biết là trai hay gái…”.
Thẩm Quân Tắc đúng là chuyên gia thắc mắc. Từ đó về sau anhthường xuyên gọi điện thoại cho Vệ Nam hỏi hết cái này đến cái kia, quan tâm Tiêu Tinh hết mực.
Anh nghĩ rằng Tiêu Tinh sinh một đứa con gái giống cô là tốtnhất. Con gái tương đối ngoan, cũng dễ nuôi. Không ngờ chín tháng sau,Tiêu Tinh lại sinh một đứa con trai mũm mĩm.
Mặc dù con trai anh cũng thích nhưng thằng bé này càng lớncàng giống anh, hơn nữa còn nhỏ như vậy mà đã nghịch như quỷ sứ, thườngxuyên lấy màu của mẹ chạy vào tủ quần áo, nhuộm màu cho quần áo. Có lúcnó còn leo lên bàn làm việc của anh gõ lung tung trên bàn phím máy tính…
Thằng bé nghịch ngợm này hoàn toàn hủy hoại ảo tưởng sinh một đứa con gái đáng yêu ngoan ngoãn của anh.
Tiêu Tinh mềm lòng, lúc nào cũng chiều con. Thẩm Quân Tắc thì không khách khí chút nào, nhấc lên đánh cho một trận. Thế mà nó lạichạy đến trước mặt mẹ kể tội bố, ùa vào lòng Tiêu Tinh nước mắt nước mũi đầm đìa. Bố đánh con, hu hu hu, bố đánh con.
Anh chỉ đánh nó hai cái vào mông, vậy mà nó nói như anh bạo lực lắm không bằng!
Nhìn thằng bé khóc đến đỏ mũi, Thẩm Quân Tắc không biết phải làm thế nào.
Hai năm sau, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thì thầm bên tai TiêuTinh: “Chúng ta đều là con một, anh hỏi Kỳ Quyên rồi, thực ra chúng tacó thể sinh thêm một đứa nữa…”.
Tiêu Tinh hốt hoảng nói: “Không phải chứ? Em thấy một đứa rất tốt mà. Tuy nó nghịch ngợm một chút nhưng con trai mà, lúc nhỏ đứa nàochẳng thế. Em nghe A Kiệt nói, hồi nhỏ ở nhà anh cũng rất nghịch, vàinăm nữa là sẽ đỡ hơn thôi…”.
“Sinh thêm một đứa con gái đi mà”. Thẩm Quân Tắc bắt đầu nhõng nhẽo.
“Này, anh tham quá đấy… A…”.
Mười tháng sau, phòng sinh lại vang lên tiếng khóc oe oe.
Vệ Nam bế đứa trẻ ra gặp bố. Thẩm Quân Tắc nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm, cái mũi khẽ động đậy, không hay khóc, túm tay bố nghịchnghịch, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, đáng yêu.
Thẩm Quân Tắc không kìm được mỉm cười đùa với con, sờ má nóvà nói: “Đứa trẻ này ngoan hơn anh trai rất nhiều, là con gái đúngkhông?”.
Vệ Nam liếc nhìn anh, “Vẫn là con trai…”.
“…”. Vì sao lại là con trai!
Đột nhiên Thẩm Quân Tắc cảm thấy cơn ác mộng của mình lại sắp bắt đầu…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.