Đi mất bảy ngày, cuối cùng cũng tìm được nhà của người tên Lý Lăng đó, có điều nghe nói thầy đã đi rồi, thấy bảo là về Vân Đô môn.
Tô Tú nói: “Thanh Ương, cậu cũng quay về đi.”
Tôi nhìn nàng một lúc lâu, miễn cưỡng gật đầu.
Tô Tú cười tủm tỉm cúi mình xuống nhìn tôi. “Cậu không nỡ rời xa tôi phải không?".
Tôi lại miễn cưỡng gật đầu.
Tô Tú nói: “Vậy đi, lúc nào cậu nhớ tôi, thì hãy lắc lục lạc nhé.”
Tôi ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Cô sẽ tới gặp tôi ư?”.
Nàng cười tủm tỉm nói: “Không đâu. Có điều biết có người nhớ tôi, tôi sẽ rất vui.”.
Thật ra, nàng cũng không coi là người tốt đẹp gì.
Tô Tú à Tô Tú, thật sự là một người kỳ quái, có điều không biết vì sao, tôi vẫn rất nhớ nàng, cái kiểu rất nhớ rất nhớ đó.
Nhưng tôi cũng không nói với người khác chuyện này, chỉ len lén giấu lục lạc.
Sau khi từ nhà Lý Lăng về, thầy bế theo một đứa trẻ sơ sinh, tên là Lý Quần, tôi hay thường cầm lục lạc dỗ nó.
“Tiểu Quần Quần, cười một cái, Tiểu Quần Quần, cười một cái nào...".Nhưng mà cậu nhóc này không thèm nể mặt tôi, mặt lạnh tanh nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy mình giống như đứa ngốc vậy.
Cái lục lạc kia tôi rung suốt ba năm, nàng hết lòng tuân thủ lời hứa, một lần cũng không tới thăm tôi.
Tôi đã nghĩ, Tô Tú à Tô Tú, thật là người không có lương tâm.
Mỗi ngày của tôi thật sự là rất nhàm chán, trước kia lại không biết, sau khi rời khỏi Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-nang-ho-ly/133625/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.