Quả nhiên mẹ nói không sai! Em quả thật rất giống bà ấy...
Dương Quyền Triết nhìn em mình tán thưởng.
- Còn phải nói sao? Nhưng mà em sẽ không như mẹ, cái gì em muốn thì mãi mãi sẽ là của em!
Dương Mỹ Lệ nhếch môi cười đắc ý.
- Là mẹ của chúng ta tốt bụng nên mới khiến bản thân thiệt thòi. Nhưng có anh ở đây, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho bà ấy!
Dương Quyền Triết nghiêm giọng nói.
- Được rồi, nếu không còn gì nữa thì em đi trước đây! Tạm biệt!
Dương Mỹ Lệ nói xong liền đứng dậy vẫy tay rời đi.
..........
- Ồ, A Thần đó à? Đã lớn vậy rồi sao?
Vừa mới rời khỏi phòng anh mình thì Dương Mỹ Lệ đã bắt gặp Dương Thần đang đi về phía mình.
- Dì Mỹ Lệ!
Cậu theo lẽ mà lễ phép gọi một tiếng.
- Hmmm, càng lớn càng ra dáng đó nha! Mới hôm nào còn là cậu nhóc chạy lon ton trong nhà!
Dương Mỹ Lệ cười cười, hành động tự nhiên mà đưa tay xoa đầu cậu.
Dương Thần không nói gì, ánh mắt chỉ hơi biến đổi nhưng rồi vẫn để im không phản ứng.
- Được rồi, dì đến thăm cháu sau! Tạm biệt!
Bà ta mỉm cười sau đó chào tạm biệt cậu rồi bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của dì mình, tâm trạng của Dương Thần bỗng vô cùng phức tạp.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa thể tin....người phụ nữ với nụ cười thánh thiện tựa thiên sứ ấy lại là một con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942416/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.