Hồi đó em nhớ anh rất thích gà kho xã ớt. Anh nhớ không, lúc đó em còn nói anh quái dị, ăn cay như vậy mà không hề hấng gì!
Dương Thần nhìn dĩa gà trên bàn liền không khỏi nhớ lại quá khứ lúc nhỏ của cả hai. Khi đó, anh tiểu Nghi còn quậy phá bỏ gà có ớt vào bánh mì của cậu khiến cậu giận dỗi cả ngày.
Nghĩ lại, liền không nhịn được mà vui vẻ hoài niệm.
- Khụ, là do em không thích ăn cay mà thôi..
Hắn khẽ cười, sau đó gấp lấy thịt gà nếm thử. Hương vị rất vừa vặn nhưng có vẻ không cay lắm. Đúng là em ấy không thể ăn cay mà.
- Ăn nhiều vào một chút, có da có thịt mới tốt!
Phạm Thụy Nghi nếm thử món gà xong liền gấp lấy gấp để thức ăn cho cậu. Cậu ngốc này chỉ biết chăm sóc cho người khác.
- Ây, được rồi! Anh đừng gấp nữa, anh mau ăn đi!
Dương Thần luống cuống nhìn chén cơm đầy của mình. Haiz, anh ấy thật là.....
- Ừm, mà ngày mốt em với Khả Như sẽ bắt đầu công việc.
Dương Thần vừa ăn vừa phấn khích nói với hắn.
Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì cậu có thể cùng hắn san sẻ gánh nặng rồi!
- Em không cần nhất thiết phải đi làm.
Hắn nhàn nhạt nói. Quả thật hắn không hề thích để cậu phải đi làm chút nào, dầu sao cậu vẫn còn đang đi học, điều tất yếu cần thiết phải là học mới đúng. Vả lại, hắn có dư khả năng để lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942281/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.