Cậu sao vậy?
Tạ Hàm Ưng nhíu mày nhìn cậu trai bên cạnh mình.
Cậu ta....khóc sao?
- Không có gì...
Mã Kỳ quay ngoắt đi không muốn để y thấy bộ dạng thảm hại này của mình. Cậu là người có sỉ diện cao, không thể để người khác thấy bản thân yếu đuối như vậy.
- Muốn khóc thì cứ khóc thôi, tôi cũng đâu có cười cậu!
Nói xong, y liền tập trung lái xe. Xem ra, cậu ta sống cũng không hạnh phúc gì..
Mã Kỳ ngồi một bên nghe y nói liền có chút chấn động. Từ đó tới giờ, chưa từng có ai bảo cậu muốn khóc thì cứ khóc.
Ba...mẹ, lúc nào cũng muốn cậu là người đứng đầu, lúc nào họ cũng nói con trai thì phải mạnh mẽ không được rơi lệ...
Chưa từng có ai để tâm đến cảm xúc của cậu...chưa từng có...
Cảm giác trong lòng bây giờ là sao đây? Nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống, trái tim phút chốc như được ai đó xoa dịu...thật thoải mái....
.............
- Ừm, theo tôi thấy thì có lẽ cậu hiện tại đang bỏ nhà đi bụi, do đó ông đây sẽ làm người tốt cho cậu ở nhờ!
Tạ Hàm Ưng chở y về nhà mình rồi nói.
Cũng may y có tính tiết kiệm nên mới có tiền mua được căn hộ riêng. Từ đó đến giờ cũng ít ở lại chỗ này, còn tính là sắp tới cho thuê lấy tiền nhưng xem ra bây giờ không cần nữa.
- Cảm ơn anh, nhưng mà.....tôi hiện tại...
Cậu có chút ngượng ngùng. Cậu chắc chắn ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942264/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.