Nghe thấy những lời ngang ngược đầy trẻ con của người kia khiến cậu càng thêm tức giận trong lòng.
Kiều Chi này đúng là được chiều chuộng đến mức không xem ai ra gì.
- Kiều Chi anh đã nói với em rất nhiều lần, đối với anh, em vốn chỉ là một đứa em gái không hơn không....
Tút!
Chưa kịp nói xong điện thoại của cậu đã bị cắt ngang. Quả nhiên tính khí của con bé vẫn chưa hề thay đổi.
Để điện thoại qua một bên, cậu mệt mỏi gác tay lên trán.
Chuyện cậu nói mình thích đàn ông có vẻ mẹ vẫn chưa nói cho Kiều Chi biết....
Cũng phải thôi, làm sao bà ấy có thể nói ra chuyện con trai mình có tính hướng như vậy ra bên ngoài. Đối với bà ấy mặt mũi luôn là thứ quan trọng nhất.
Nghĩ vậy, liền không khỏi cười khổ một cái.
Mẹ của cậu xem danh tiếng còn quan trọng hơn đứa con đứt ruột sinh ra này....
Hai mươi năm sống ở nhà họ Mã, đối với cậu chẳng có chút giây phút nào là yên bình, hạnh phúc..
Chỉ từ lúc gặp được y....
Mã Kỳ thoáng đờ đẫn nhớ đến gương mặt luôn mang nụ cười lạc quan, vui vẻ. Ở y luôn có một năng lượng tích cực cuốn trôi đi tất cả buồn phiền.
Cũng không biết, có phải vì ở cùng dạo này không nhưng trong lòng cậu dường như có chút gì đó lạ lẫm....cảm xúc sinh ra này không ngừng hướng về phía của người kia khiến cậu có chút hoang mang trong lòng.
Tạ Hàm Ưng....anh nói xem, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942259/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.