Mấy năm về trước..
Sau mấy tháng trời cậu chẳng có cơ hội gặp lại y. Không biết do cậu xui hay là y ranh mãnh trốn cậu đến tận gốc.
Cuối cùng trong một lần đi dạo lại vô tình gặp ba của mình...
- Dạo này.... con ổn chứ?
Mã Hiệu nhìn cậu hỏi. Giọng nói ông không nghe ra chút cảm xúc gì.
- Con ổn!
Cậu khuấy nhẹ ly cafe, ánh mắt nhìn thằng vào ba mình. Trước đây cậu không có can đảm nhìn thằng vào ông ấy.
- Con chơi đủ chưa? Nếu đủ rồi, thì về nhà đi!
Ông nhàn nhạt nói.
- Ba, tình cảm của con chưa bao giờ là trò chơi cả!
Cậu nhìn ông nhẹ cười nhưng chẳng hiểu sao Mã Hiệu lại thấy nụ cười ấy có chút chướng mắt.
- Gia đình của con bé Chi nói muốn tháng sau hai đứa làm đám cưới.
Cạch!
Tiếng ly cafe va chạm vào mặt bàn.
- Con sẽ không lấy em ấy.
- Kỳ, con còn nhỏ, mọi chuyện...
- Ba, con đã lớn rồi, cảm xúc của con, con muốn tự mình quyết định. Vả lại, ba thừa biết con không có chút tình cảm nam nữ nào với Kiều Chi!
Cậu cắt ngang lời ba mình mà nói ra suy nghĩ và lập trường riêng biệt.
- Chưa có tình cảm thì sẽ mau chóng có. Vả lại, con và tên đó sẽ không có kết cục tốt đâu!
Tên đó đương nhiên là cậu biết ông đang nhắc đến ai.
- Có thể con là đứa bất hiếu, nhưng Ưng Ưng anh ấy là cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942255/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.