Cô ơi, mấy ngày rồi, mẹ vẫn con chưa về sao ạ?
Tiểu Thần nhìn ngó một vòng không thấy người tìm kiếm liền kéo nhẹ áo của người lau dọn hỏi.
- Phải thưa cậu!
Người giúp việc kia cẩn trọng cúi đầu đáp.
- Cảm ơn ạ!
Cậu bé cúi người sau đó quay lưng rời đi.
Dạo này ba của cậu thường xuyên không về nhà cả mẹ cũng không xuất hiện, chưa kể đến....dạo này anh tiểu Nghi dường như có gì đó rất lạ....
Tiểu Thần ủ rũ mặt mày, sau đó thơ thẫn đi đến sân vườn nơi có chiếc xích đu mà cậu thường ngồi hóng gió.
Phịch!
Ngồi lên xích đu khẽ đưa chân lung lây, những làn gió mát kéo đến xoa dịu tâm hồn của Tiểu Thần nhưng rồi những thứ mông lung lại bất chợt ùa về dày vò tâm trí cậu.
Tiểu Thần mím môi, hai tay nắm hai bên xích đu cũng siết chặt lại khiến bàn tay vô thức ửng đỏ.
Nếu như ngày hôm đó..... cậu không thức dậy vào lúc ấy thì mọi thứ vẫn sẽ như bình thường phải không?
Ba mẹ vẫn sẽ luôn yêu thương nhau....
Họ vẫn sẽ cùng cậu dùng bữa, cùng cậu cười đùa....
Còn cả anh tiểu Nghi.....cậu và anh ấy vẫn có thể mỉm cười với nhau mà không cần suy nghĩ gì hết....
Những suy nghĩ tiêu cực ấy cứ lặp đi lặp lại khiến đầu cậu muốn nổ tung.
Hiện tại cậu chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi làm sao biết phân biệt đâu là đúng đâu là sai.
Tiểu Thần bây giờ chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-mot-mai-nang-den/2942142/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.