Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 34 Chương 35 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104
Chương sau
Tút! Tút! Tút! "Làm ơn....làm ơn bắt máy đi....làm ơn đi...." Dương Thần ngồi trên xe không ngừng gọi điện thoại cho Phạm Thụy Nghi nhưng tiếc thay mỗi cuộc gọi đều chẳng có lời hồi âm. Reng! - Alo, anh tiểu Nghi... Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại cậu liền vội vàng trả lời. 'A Thần, là mẹ đây!' Nhưng người gọi đến lại không phải là hắn. - Mẹ..... Cậu lẩm bẩm, giọng nói có chút run rẩy. 'Có chuyện gì vậy con? A Thần, con nói mẹ biết đi, xảy ra chuyện gì vậy?' Nghe thấy giọng con trai khác lạ, Ninh Thủy Nhi ở đầu dây bên kia sốt ruột hỏi. - Mẹ....ba....ba có ở đó không? Cậu siết chặt điện thoại, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung ra từng mảnh. 'Ba con sao? Ông ấy....ông ấy đã đến công ty rồi. Có chuyện gì vậy con, đừng làm mẹ sợ!' - Không....không có gì đâu ạ! Con...con chỉ là cảm thấy hơi mệt... Cậu ấp úng, gắng gượng điều chỉnh nhịp thở của mình. 'May là con vẫn ổn...Lúc nãy thầy của con có gọi điện cho mẹ, mẹ còn tưởng là con đang gặp vấn đề.....' Người phụ nữ thở ra một hơi nhẹ nhõm. 'Vậy mẹ kêu tài xế đến đón con nhé?' - Không....không cần đâu! Con tự về được! Mẹ không cần lo lắng! Nói xong cậu liền nhanh chóng tắt máy. Tuy tình cảm giữa cậu và ba mẹ không còn tốt nhưng dù vậy cậu vẫn không muốn khiến họ phải lo lắng. Nhất là..... mẹ của cậu.... - Cậu gì ơi, tới rồi! Tài xế lái xe dừng ngay tại con đường đối diện với chân núi Khâm Kỳ rồi nhìn cậu nói. - À...vâng, đây ạ! Cậu có chút luống cuống, sau đó nhanh chóng đưa tiền cho người kia rồi mở cửa chạy ra ngoài. - Cậu ơi tiền.... Chưa kịp nói gì thì Dương Thần đã chạy nhanh về phía chân núi. ............ - Sao bọn họ đi lâu vậy chứ? Có phải....có phải là xảy ra chuyện gì không? Tạ Hàm Ưng vừa đi qua đi lại vừa lo lắng hỏi. - Ngồi yên một chỗ giùm đi! Chóng hết cả mặt! Một người thô lỗ lên tiếng. Lộp cộp! - Chú Hy! Vừa nhìn thấy An Lâm Hy trở lại, tất cả đều thở nhẹ ra một hơi. - Thụy Nghi và hai người kia đâu? Không nhìn thấy bóng người tìm kiếm, An Lâm Hy có chút cau mày hỏi. - Không phải cậu ấy đi chung với chú sao? Tạ Hàm Ưng sửng sốt hỏi. - Cái gì? Họ vẫn chưa trở về! An Lâm Hy lớn giọng, sắc mặt đột nhiên biến đổi trông vô cùng khó coi. Chết tiệt! Kế hoạch ban đầu....vốn dĩ đâu phải như vậy.... - Lâm Hy, chúng ta phải làm gì tiếp theo? Một người đứng dậy hỏi. - Chia ra tìm kiếm! - Nếu chia ra không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Tạ Hàm Ưng lên tiếng thắc mắc. - Không sao đâu, chỉ là một vài tên cỏn con, tôi và Thụy Nghi đã giải quyết rồi! An Lâm Hy nhàn nhạt trả lời. Nếu là người khác chắc hẳn sẽ nghi ngờ lời nói này nhưng Tạ Hàm Ưng lại khác. Vẻ mặt cậu ta hoàn toàn tin tưởng không có chút nghi ngờ. Thật không biết làm sao cậu ta có thể ngây thơ như vậy..... .......... Sột xoạt! Dương Thần cuối cùng cũng đến được lưng núi, cậu ngó quanh một vòng, cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Bằng! Bất chợt một tiếng súng vang lên khiến cậu giật mình. "Súng sao?" Cậu cảnh giác ngó quanh một lượt nhưng cuối cùng lại chẳng thấy cái gì khả nghi xuất hiện. Dương Thần nhíu chặt mày, đôi chân tiếp tục bước về phía trước. Cốp! Cậu khựng lại, nhìn xuống thứ mình vừa giẫm phải. "Điện thoại di động?" Ánh mắt cậu nghi hoặc, vừa mới mở màn hình lên thì sắc mặt liền biến đổi. .............. - Hộc.... Hộc.... Viễn A Thất một tay ôm lấy sau ót, bước chân khập khễnh tiến đến cái hang động trước mắt. - Thụy Nghi.... Viễn A Thất thiều thào, nhìn thân thể ai đó đang nằm gục trên mặt đất. - Ưm.... Nhưng chưa kịp tới gần hơn thì đã bị người ở phía sau dùng khăn tẩm thuốc làm cho hôn mê bất tỉnh.... ........... - Vẫn không gọi được sao? Một người trong đoàn nhìn An Lâm Hy hỏi. - Không có tín hiệu. An Lâm Hy sắc mặt càng trầm xuống, rõ ràng ban nãy mọi thứ vẫn ổn.....tại sao bây giờ lại không liên lạc được? Không lẽ....Chu Viễn Ân kia.... Nghĩ đến đây, hai nắm tay không nhịn được mà siết chặt. - Mọi người ơi! Tạ Hàm Ưng lớn tiếng gọi. - Tìm thấy gì sao? - Đây có phải là điện thoại của chú Thất không? Cầm cái điện thoại trên tay, Tạ Hàm Ưng nghi vấn. - Là của anh ấy....khoan đã! An Lâm Hy khựng lại, ánh mắt nhìn chằm vào vệt máu dính trên cái ốp điện thoại. - Máu!! Không lẽ chú ấy gặp nguy hiểm? Bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt. Bằng! - Ở phía trước! Một người chỉ thẳng hét lớn. - Đi thôi! - Rõ! ............. - Khụ.... "Chết tiệt! Tên Chu Viễn Ân khốn kiếp!" Viễn A Thất nghiếng răng, sau đó cố gắng chống tay xuống đất rồi từ từ đứng dậy. Sột xoạt! - Ai đó? Nghe thấy tiếng bước chân, Viễn A Thất nhíu mày, bàn tay bên hông cũng nắm chặt lại. Nếu là kẻ có ý xấu.... - Chú.....chú A Thất! Nghe thấy giong nói quen thuộc, Viễn A Thất chậm rãi thả lỏng nhưng sắc mặt lại chẳng hề tốt chút nào. - A Thần, tại sao cháu lại ở đây? Nhìn cậu chủ đang đứng trước mặt mình, Viễn A Thất nghi hoặc hỏi. - Cháu....cháu không gọi được cho anh tiểu Nghi....có phải...có phải anh ấy....gặp chuyện rồi không?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 34 Chương 35 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104
Chương sau