"Bất cẩn thế?" Thịnh Kinh Lan để mặc cô nắm lấy mình.
Giọng điệu nghi ngờ chứ không hề chỉ trích, ngược lại nghe giống đang trêu chọc một bạn nhỏ bất cẩn hơn.
Trong lòng Ôn Từ vẫn sợ hãi, cô kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nâu tràn ngập ý cười: "Thịnh, Thịnh Kinh Lan?" Sao anh lại xuất hiện ở đây? Quá trùng hợp. Trái tim cô tăng tốc vì kích thích bất ngờ này, Ôn Từ vô thức siết chặt ngón tay, không nhận ra thay đổi nhỏ nhoi trong biểu cảm của Thịnh Kinh Lan.
Yết hầu người đàn ông khẽ chuyện động, anh liếc nhìn bàn tay đang đặt lên ngực mình, bỗng hỏi: "Cô Ôn, thoải mái không?"
"Hà?" Ôn Từ mờ mịt không hiểu. Thịnh Kinh Lan hơi nhường mày, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay trước ngực mình.
Ôn Từ thuận thể nhìn theo, khuôn mặt nhỏ "phừng" một cái đỏ bừng lên.
Áo khoác anh mở rộng, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Lòng bàn tay Ôn Từ dán vào đó, xúc cảm vô cùng rõ ràng. "Ngai quá." Cô nhanh chóng rút tay về rồi giấu tay ra sau như sơ dính phải gì đó. Cô lui ra sau một bước, trực tiếp rời khỏi phạm vi che ô của Thịnh Kinh Lan. Mưa bụi lạnh lẽo đập vào người, dập tắt tâm tư nóng nảy của Ôn Từ. Cô chạy nhanh qua nhặt di động, lại phát hiện màn hình đã rơi vỡ, ấn thế nào cũng không mở máy lên được.
Chiếc ô mới rời khỏi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ma-em-them-hong/2821802/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.