Món quả thứ chín tặng cho bé con.
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ mình Ôn Từ hiểu những lời Thịnh Kinh Lan nói.
Bóng dáng cao lớn kia đứng giữa sàn nhảy, trông còn lóa mắt hơn ánh sáng lập lòe xung quanh. Như ca từ anh đang hát vậy, 'Chỉ cần một nụ hôn mà thôi'. Ánh sáng tỏa ra từ mọi nơi trên người anh, chiếm cử toàn bộ tầm mắt của Ôn Từ. Xung quanh vang lên tiếng hoan hô hết đợt này đến đợt khác, Thịnh Kinh Lan khiêm tốn quay lại bên cạnh Ôn Từ.
Cơ thể anh vẫn nóng hầm hấp, mồ hôi mịn trên trán cũng tỏa sáng dưới ánh đèn. Ôn Từ rút khăn giấy ra, vô thức duỗi về phía anh, lại bất ngờ chạm phải đôi mắt màu hổ phách kia.
Bị ánh mắt thẳng thắn đó nhìn chăm chăm, nhớ đến dáng về nhiệt liệt của anh trên sân khấu, ngón tay Ôn Từ run rẩy, cảm giác ngượng ngùng lan tràn ra toàn thân. "Lau mồ hỏi đi." Cô không thu khăn giấy lại, chỉ hy vọng Thịnh Kinh Lan chủ động cầm lấy, tự lực cảnh sinh.
Thịnh Kinh Lan lại năm luôn cổ tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, cầm tay cô duỗi tới trán mình, từng chút từng chút lau đi mồ hôi nóng trên trán.
"Hay không?" Thịnh Kinh Lan bỗng hỏi.
"À..." Ôn Từ hơi xuất thần. "Người trên sân khấu đẹp hay anh đẹp?" Người đàn ông lại bắt đầu so đo, cũng trở nên vô cùng đáng sợ. Hai sự lựa chọn đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ma-em-them-hong/2821767/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.