Ôn Từ cạn kiệt sức lực, cúi người về phía Thịnh Kinh Lan, cánh tay như củ sen bám lấy cổ anh, tiếng hít thở cũng nặng nề thêm phân nào: “Anh không có phản ứng à?”
Tại sao Thịnh Kinh Lan có thể đường hoàng sạch sẽ đứng đó, còn người cô thì lại rối tinh rối mù.
“Hửm?”
Người đàn ông chậm rãi mở to mắt, giọng điệu khàn khàn mang theo độ trầm: “Muốn cẩm nhận một chút không?”
Thịnh Kinh Lan nắm tay cô, kéo đến trước người mình, Ôn Từ vội rụt về như phải bỏng. Trong họng người đàn ông tràn ra tiếng cười trầm thấp, anh ngoạm con thỏ về lãnh địa của mình mà không cho con mồi chút phản kháng.
Chú hồ ly xé rách chiếc mạt nạ ngụy trang, để lộ mục đích thật sự của mình:
“Em bảo muốn học đúng không? Buổi học chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Ôn Từ bắt đâu hối hận vì câu hỏi vô tri kia. Cánh tay mượt mà tinh tế của cô lần đầu làm một chuyện mệt mỏi đến vậy, cứ như là cực hình, cọ xát đến lên men.
Ôn Từ rầm rì nức nở, bị ép buộc đến rơi vài giọt nước mắt, giọng điệu đứt quãng: “Anh có thể, vào việc nhanh một chút không?”
“Thật ra anh cũng muốn lắm.” Thịnh Kinh Lan xoa đầu cô như trấn an, mò dần xuống đến cái gáy, như một mũi tên sẵn sàng rời cung: “Ở đây không có bao đâu, bé con.”
Bây giờ đi mua hay gọi người mang tới đều đã quá muộn.
Lúc Ôn Từ được Thịnh Kinh Lan bế xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ma-em-them-hong/2821740/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.