Cũng may là không có bị thương đến xương cốt bên trong, Ôn Từ ngâm nước nóng xong cảm giác chân đã đỡ hơn rất nhiều. 
Xế chiều, cô còn đang say giấc trên lầu thì lại bị tiếng mưa rơi đánh thức. Lúc còn đang trong núi nghe thầy bảo trời bắt đầu chuyển mây, đúng là trời mưa thật. 
Tỉnh lại bên cạnh không có ai, Ôn Từ đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi xuống lầu, cô tìm thấy Thịnh Kinh Lan đang ngồi dưới mái hiên. Anh ngồi trên một chiếc ghế dài, tựa lưng vào tường, một chân duỗi dài, một tay cầm mấy lát tre mỏng vót vót gì đó. 
“Anh đang làm gì thế?” Ôn Từ đi về phía anh. 
“Em đợi một chút là biết ngay.” Thịnh Kinh Lan rất tự tin. Không lâu sau, mấy lát tre mềm dẻo trong tay anh hoá thành một chú chim nhỏ. 
“Ôi.” Ôn Từ không giấu được vẻ ngạc nhiên, cô cảm thán: “Anh còn biết làm cái này sao?” 
“Hồi trước anh hay đi khảo cổ với ông ngoại, trên đường nhàm chán quá nên thử học.” Anh thuận miệng giải thích. 
“Hồi nhỏ anh luôn ở với ông ngoại à?” Ôn Từ đã nhiều lần nghe thấy anh nhắc tới ông ngoại mình, dù là tinh thần nghiệp vụ hay những thú vui sở thích đều có vẻ bị ảnh hưởng từ ông ngoại anh. 
“Có thể tính là như vậy.” Thịnh Kinh Lan xoắn xoắn phần tre thừa, bẻ gãy nó bằng tay không: “Dù sao ông ấy cũng chỉ có duy nhất một mình anh là cháu ngoại.” 
Một khi người ta có nhiều lựa chọn, họ sẽ bắt đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ma-em-them-hong/2821734/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.