Cô biến thành người như vậy, một Thịnh Kinh Lan từng chìm đắm trong chuyện tình cảm lại không hề vui vẻ, cứng họng nói: “Những chuyện này đều là Thịnh Cảnh Ngôn cố ý, em nghe không hiểu sao?”
Ôn Từ ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt không hề thấy tình yêu như ngày trước: “Thịnh Cảnh Ngôn cố ý hay vô tình có quan trọng không?”
Điều thật sự tổn thương cô chưa bao giờ là chuyện Thịnh Cảnh Ngôn đặt bẫy dẫn cô đến đình hóng gió, mà là từng câu từng chữ sự thật được thốt ra từ miệng Thịnh Kinh Lan, cùng với hai chữ “đúng vậy” không cãi lại nổi ấy?
Thì ra lời mẹ cô nói là thật, lời Thịnh Phỉ Phỉ nói cũng là thật.
Cô không nghe lời mẹ nên mới hết lần này đến lần khác tiếp cận người đàn ông khó lòng nắm bắt này; Đến Thịnh Phỉ Phỉ cũng biết tỏ tình thì phải bày vẽ một chút, cô lại cứ nghĩ hai người tâm ý tương thông là có thể ở bên nhau.
Tình yêu của cô, mối tình đầu của cô, cùng lắm cũng chỉ là nguồn vốn để Thịnh Kinh Lan khoe mẽ với Thịnh Cảnh Ngôn.
“Thế nên em đỗ hết lỗi lầm lên đầu anh?” Thịnh Kinh Lan vô cùng bực bội.
“Chẳng nhẽ đến tận bây giờ anh vẫn không thấy mình sai à?” Ý tứ lên án hiện rõ trong từng câu chữ của Ôn Từ: “Hay phải nói là, anh nghĩ chỉ cần tốt với tôi, thích tôi là có thể lợi dụng tôi?”
Thịnh Kinh Lan nắm chặt tay lại, cố nén cơn giận: “Anh thừa nhận anh đã sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ma-em-them-hong/2821713/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.