Gió se se lạnh, tiếng mưa rả rích, thành phố Cảnh vào tháng Mười hai bị một cơn mưa lớn bao phủ.
Dụ Dương đẩy cửa lớn ra, thu chiếc ô đen lại, toàn bộ những chỗ đã giẫm qua đều để lại dấu chân đen ngòm: “Thời tiết quái quỷ này, tôi xuống xe chạy qua đây có năm mươi mét cũng không thoát được.”
Thịnh Kinh Lan nheo mắt, nhìn chằm chằm dấu vết bẩn thỉu anh ta để lại, tỏ vẻ ghét bỏ: “Đứng lại, lui ra ngoài.”
“Đừng nóng, chốc nữa dì đến quét dọn ngay mà.” Dụ Dương đã sớm đoán trước được.
Bọn họ nào có sở thích sạch sẽ như vậy, nhưng một tháng qua Thịnh Kinh Lan bỗng trở nên khó ở, Dụ Dương không dám trêu chọc anh, cố gắng làm mọi việc thật hoàn hảo.
“Nghe nói gần đây bà cụ sắp xếp cho cậu một đống đối tượng hẹn hò à?”
“Ai biết được.”
“Chậc chậc.” Nghe thấy lời này, Dụ Dương nói: “Là đương sự mà cậu lại không biết sao?”
“Hừ.” Dù sao cũng là bà cụ tự nguyện sắp xếp.
Từ sau khi Thịnh Cảnh Ngôn chia tay bạn gái, chuyện của Thịnh Kinh Lan cũng chẳng đâu vào đâu, bà cụ Thịnh đã bắt tay với con dâu Nguyễn Cầm sắp xếp cho hai anh em một loạt các cô gái vừa đến tuổi lấy chồng.
Thịnh Cảnh Ngôn rất thoải mái tiếp nhận việc này, chỉ cần vẻ ngoài đạt tiêu chuẩn là anh ta đều bằng lòng đi gặp, dường như còn để lại ấn tượng tốt cho tất cả đối tượng xem mắt.
Mà Thịnh Kinh Lan thì lại khác, mềm cứng không ăn, không liên lạc, không gặp mặt, hệt như một kẻ phản nghịch.
Người nhà họ Thịnh không có cách nào với anh.
Yên tĩnh được mấy ngày, Thịnh Kinh Lan mới bằng lòng về nhà.
Bữa tiệc gia đình lần này có bố Thịnh, trước đó vài ngày ông ta đã nghe được một số tin tức về phòng làm việc phục chế từ miệng các đối tác, thế nên tối nay bố Thịnh rất chú ý đến con trai út: “Nghe nói phòng làm việc kia của con làm ăn khá tốt.”
Thịnh Kinh Lan lười biếng trả lời: “Bố nghe nhầm rồi.”
Bố Thịnh: “…”
Nguyễn Cầm không ngừng nháy mắt với con trai: “Sao con lại nói chuyện với bố như thế.”
“Không sao.” Biết con trai út trước nay rất ương bướng, lúc này bố Thịnh cũng không so đo với anh: “Một người bạn làm ăn của bố có một bình sứ Thanh Hoa tổ truyền bị đánh vỡ, nếu con làm nghề này thì cố gắng giúp chú Văn sửa lại thử xem.”
Thịnh Kinh Lan nhướng mày: “Nếu ông ấy không ngại xếp hàng sang năm sau thì con rất sẵn lòng giúp đỡ chú Văn gì đó, sửa, lại, thử, xem.”
Cố ý kéo dài âm chữ, khóe môi gợi lên sự mỉa mai châm chọc.
Bụp ——
Bố Thịnh vỗ lên bàn một cái, tiếng động cực lớn khiến mọi người xung quanh giật mình đưa mắt nhìn qua: “Thịnh Kinh Lan, con đúng là càng ngày càng cản rỡ, trong mắt con còn có người bố này không hả?”
“Con sáng mắt sáng lòng, vẫn đang nhìn bố đây thôi.” Bình thường có chuyện gì tốt đều nghĩ đến con trai cả, muốn lấy lòng người khác thì lại tìm tới anh, chậc.
Bố Thịnh giận dữ xua tay, chỉ về phía Nguyễn Cầm: “Nhìn đứa con trai ngoan được cô dạy dỗ đi!”
Thịnh Cảnh Ngôn là người đầu tiên đứng lên: “Bố, bố bớt giận đi.”
Bữa cơm này cũng ăn không vào nữa, Nguyễn Cầm đẩy đứa con trai út một cái: “Kinh Lan, mau xin lỗi bố đi.”
Thịnh Kinh Lan liếc mắt nhìn bà ấy, từ nhỏ đã lớn mẹ anh đều nghe lời bố anh răm rắp, dù bị quát lớn không phản bác, thực sự là đủ lắm rồi.
Thịnh Kinh Lan đứng lên, nhưng không phải đi xin lỗi: “Nếu đã không vừa mắt nhau thì chúng ta đừng miễn cưỡng gặp mặt nữa.”
Nếu không phải bà cụ gọi anh về, anh thậm chí còn không muốn bước vào nhà họ Thịnh lấy một bước.
Gần đây bà cụ thấy trong người không được thoải mái nên không lên bàn ăn cơm, trước khi đi Thịnh Kinh Lan có đến viện của bà cụ nhìn thoáng qua: “Bà nội.”
Hôm nay bà cụ nhìn thấy anh cũng thở ngắn than dài: “Vốn tưởng rằng lần này cháu đã hồi tâm chuyển ý, ai ngờ vẫn không hiểu chuyện như trước đây.”
“Cháu trai bà bị người ta bỏ rơi, đáng thương lắm đấy ạ.” Anh coi chuyện mình từng trải qua như đề tài câu chuyện, mỉm cười cho qua.
Bà cụ lại cứ cho rằng: “A Từ tính tình tốt như thế mà, nhất định là cháu làm chuyện xấu khiến con bé không vui rồi.”
Thịnh Kinh Lan khoanh hai tay trước ngực: “Bà vẫn còn nhớ thương cô ấy mà lại sắp xếp cho cháu bao nhiêu là đối tượng xem mắt, cố ý chọc cháu tức chết ạ?”
Bà cụ đường hoàng nói: “Bà đang khảo nghiệm cháu đấy.”
“….Bà được quá nhỉ, còn khảo nghiệm cả cháu nữa.” Bà cụ là đang tung lưới, chẳng qua không vớt trúng mà thôi.
Thịnh Kinh Lan ở trong phòng chơi với bà cụ một lát, lúc rời đi lại đụng phải Thịnh Cảnh Ngôn.
Thịnh Cảnh Ngôn gần đây đang tự mãn đắc ý: “Nghe nói sau khi chia tay cậu không tiếp xúc với phái nữ nữa. Không ngờ một Thịnh Kinh Lan phóng túng phong lưu cũng có ngày khốn đốn vì tình.”
Lúc trước anh ta định dụ dỗ Tiêu Yên Nhiên nhưng không đạt được hiệu quả, thế mà một chút tổn thương ở chỗ Ôn Từ lại khiến cho lòng kiêu hãnh của Thịnh Kinh Lan tụt xuống mức này.
“Anh cả vất vả rồi, vừa phải bận rộn lấy lòng bố mẹ, vừa phải ứng phó với một loạt đối tượng xem mắt gặp không hết kia, còn phải bớt chút thời gian quan tâm chuyện này.” Đáy mắt Thịnh Kinh Lan thấp thoáng vẻ châm chọc: “À đúng rồi, mấy người phụ nữ qua đêm với anh gần đây không tìm anh làm phiền nữa chứ?”
Mặt Thịnh Cảnh Ngôn lập tức trầm xuống.
Anh ta là một người đàn ông trưởng thành gần 30 tuổi, có phụ nữ để giải quyết nhu cầu là chuyện rất bình thường, chỉ là những người đó vẫn chưa đủ tư cách để xứng với danh “bạn gái” anh ta. Thỉnh thoảng cũng sẽ gặp một hai người có vọng tưởng ‘muốn bay lên cảnh cao biến thành phượng hoàng’, lại để cho Thịnh Kinh Lan nghe thấy động tĩnh, đúng là phiền phức.
Ánh mắt Thịnh Cảnh Ngôn hơi lạnh đi, hờ hững nở một nụ cười: “Nói năng cho cẩn thận, dù sao ở trong mắt mọi người tôi cũng là cậu chủ nhà họ Thịnh giữ mình trong sạch, mà cậu…”
Mà em trai thân yêu của anh ta mới là tên ăn chơi trác táng phản nghịch trưởng bối, lăng nhăng đa tình.
Trong mắt Thịnh Cảnh Ngôn, chuyện của Ôn Từ không ai được phép đạt được lợi ích. Hôm nay Ôn Từ và Thịnh Kinh Lan chia tay, anh ta mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Bị Thịnh Kinh Lan xen vào, Ôn Từ tất nhiên không đồng ý anh ta nữa, anh ta không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian.
Phụ nữ đối với anh ta chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm, cưới một bình hoa đẹp mắt vào nhà, dựa dẫm vào anh ta, sùng bái anh ta là đủ rồi.
Mỗi lần về nhà họ Thịnh, tâm tình Thịnh Kinh Lan lại sa sút nghiêm trọng, vừa vặn bên Chu Hạ Lâm có một quán rượu, Dụ Dương cũng đến đó.
Trong hội trường có vài người không quen thân, chơi rất cải mở.
Trong đó có hai ba cô gái, có một cô gái to gan bưng rượu tới ngồi bên cạnh Thịnh Kinh Lan, cười cười đưa ly rượu ra, trên đó còn dính dấu son môi rõ ràng.
Chu Hạ Lâm đã uống say, khẽ chớp mắt nhìn, dường như lại thấy một Thịnh Kinh Lan lão làng trước mặt phụ nữ của ngày trước.
Cậu ấy cầm điện thoại lên, bắt đầu bịa đặt lung tung trong nhóm ba người: [Không chừng qua đêm nay cậu lại có thím Út mới đấy.]
Thịnh Phỉ Phỉ đang ở nước ngoài du học cứ thế bị lừa, lại hồ đồ truyền tin tức này cho Tô Hòa Miêu.
Trong góc nhìn của Tô Hòa Miêu, cô ấy chứng kiến một Ôn Từ ban đầu còn vô ưu vô tư biến thành dáng vẻ lãnh đạm đau thương như hiện tại, cho nên cô ấy đã tính hết món nợ này lên đầu Thịnh Kinh Lan.
Bây giờ có người mới xuất hiện, bất kể tướng mạo hay xuất thân đều thuộc hàng xịn sò, tính cách lại tốt, còn là thanh mai trúc mã của Ôn Từ, cô ấy muốn tác hợp thử, để Ôn Từ nhanh chóng bước ra khỏi đoạn tình cảm mang đến bóng ma tâm lý này.
“Hòa Miêu, chị với Phong Hữu Trí không phải là mối quan hệ như em tưởng tượng, cũng không thể trở thành quan hệ như vậy.” Ôn Từ quyết định nói với cô ấy: “Anh ấy từng có một người mình rất yêu, có lẽ phần tình cảm này sẽ kéo dài đến cả đời.”
Tô Hòa Miêu kinh ngạc há to miệng: “Sao cơ? Từng có? Vậy bây giờ thì sao?”
Ôn Từ thở dài: “Cô gái anh thích đã mất tích rồi.”
Tô Hòa Miêu tò mò: “Mất tích? Vì sao?”
Ôn Từ lắc đầu: “Không biết, chỉ là vào một buổi chiều rất bình thường cô ấy đã mất tích, không xuất hiện nữa.”
“Chưa từng đi tìm sao?”
“Tìm chứ, đã tìm rất nhiều năm rồi, cho dù cơ hội xa vời nhưng anh ấy chưa bao giờ buông bỏ.”
Hầu như tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Văn Điệp đã qua đời, chỉ có Phong Hữu Trí vẫn còn kiên trì.
Tình cảm của anh ấy đã bị mắc kẹt ở năm Văn Điệp mất tích, dù thế nào cũng không thể bước ra ngoài nữa.
Đôi khi, Ôn Từ cảm thấy ông trời thật bất công.
Người trao gửi cả trái tim thì lại bị phản bội, người yêu nhau thì buộc phải chia ly.
Ban đêm, ngoài cửa sổ đổ mưa to, cô lẳng lặng tựa vào bên cửa sổ rồi vươn một bàn tay ra.
Sự lạnh lẽo thổi vào lòng bàn tay, buốt rát tới thấu xương.
Người từng nói “tạm biệt” với cô bây giờ đã có cuộc sống mới, có lẽ cô nên tiêu sái một chút, đừng đắm chìm trong quá khứ nữa.
Sự thay đổi của Ôn Từ, người chung quanh đều có thể nhận ra.
Tống Lan Chi cũng không hỏi cô những chuyện có liên quan đến người ở thành phố Cảnh kia, một lần nữa thu xếp đối tượng xem mắt cho cô. Bà làm chuyện này cũng không nói rõ với Ôn Từ, mà là tạo ra các cuộc gặp mặt ngẫu nhiên.
Ôn Từ tới quán trà thì có người mời cô uống trà.
Thỉnh thoảng cùng bà ngoại ra ngoài tụ tập với bạn bè, cô chắc chắn sẽ gặp được con trai hoặc cháu của đối phương.
Đôi khi về nhà cô cũng sẽ gặp những người đàn ông trẻ tuổi đến làm khách ở ngoài hành lang.
Đối mặt với đủ loại đàn ông ưu tú nhưng cô lại không có hứng thú gì, thậm chí còn không có kiên nhẫn ngồi xuống nói chuyện với bọn họ. Sau khi liên tục từ chối, cô trực tiếp tỏ rõ thái độ với Tống Lan Chi: “Bà ngoại, đừng làm chuyện này nữa ạ.”
Trung tuần tháng Mười hai, rạp chiếu phim công chiếu một bộ phim kinh dị, Ôn Từ mua vé công chiếu, đi xem một mình.
Phim mở màn, khóe mắt cô thoáng nhìn một người đàn ông dong dỏng cao ngồi xuống bên cạnh, đầu đội mũ lưỡi trai, dưới ánh sáng lờ mờ không thấy rõ mặt.
Vốn không có gì đặc biệt, chỉ là có mùi cam quýt cực nhạt khuấy động khứu giác của Ôn Từ.
Cô không khỏi nắm chặt ngón tay, lại chậm chạp không dám quay đầu, qua hơn nửa ngày mới dựa vào ánh đèn chiếu trên màn hình thấy rõ khuôn mặt xa lạ kia.
Không phải anh.
Ôn Từ quay đầu đi, khẽ híp mắt, hết sức chuyên chú xem hết bộ phim, không phát hiện ở phía sau có một ánh mắt thâm thúy phức tạp, toàn bộ quá trình đều rơi vào người cô.
Tới gần tết Dương lịch, ông chủ trước kia thuê cửa hàng nhà họ Phong rời khỏi thành Nam.
Ôn Từ muốn mở phòng làm việc thì cần phải sửa sang lại, lại phải trì hoãn thêm một thời gian.
Sa Sở quan tâm đến tiến độ công việc của cô: “Cậu có tâm đắc phong cách nào không?”
Hai tháng nay Ôn Từ cũng không uổng công bận rộn: “Đã nói chuyện với công ty lắp đặt thiết bị rồi, sắp tới sẽ bắt đầu khởi công.”
“Định khi nào thì mở cửa?”
“Chắc là năm sau.” Ôn Từ áng chừng thời gian kế hoạch: “Còn cần một ít tác phẩm nữa.”
“Tác phẩm của cậu vẫn chưa đủ sao?” Sa Sở nhớ từ năm cô mười mấy tuổi mỗi năm đều có tác phẩm đoạt giải.
“Vẫn chưa đủ.”
Gần đây Ôn Từ đang lên ý tưởng cho một tác phẩm chủ đề mùa đông. Chủ đề mùa đông thì có rất nhiều, nhưng Ôn Từ chậm chạp mãi vẫn chưa thể đặt bút, cho đến khi nhìn thấy “Du lịch trên sông băng” trên vòng bạn bè của Viên Tây Mạt.
Tác phẩm của nghệ sĩ phần lớn đều lấy cảm hứng từ cuộc sống, ví dụ như tác phẩm “Đêm mưa xuân” của cô được trưng bày tại Bảo tàng Nghệ thuật Paris.
Nhìn thấy bài chia sẻ trên vòng bạn bè của Viên Tây Mạt, trong lòng Ôn Từ lại rục rịch, lén hàn huyên vài câu.
Viên Tây Mạt tỏ vẻ hoan nghênh: “Em đấy, bên ngoài nhìn thì mềm mại uyển chuyển hàm xúc, nội tâm lại rất hoang dã.”
Ôn Từ không thể phủ nhận.
Có mấy lần phản nghịch trước đây, Ôn Như Ngọc cũng không quản thúc cô quá nghiêm ngặt nữa, chỉ là nghe cô nói muốn đi xa nhà, bà ấy lại vô thức nghĩ đến các trường hợp không tốt: “Con muốn đi thành phố lớn cũng được, nhưng sông băng quá nguy hiểm.”
Ôn Như Ngọc phản đối không nằm ngoài dự liệu của Ôn Từ, cô bắt tay với bà ngoại cùng nhau thuyết phục mẹ, cũng không biết bà ngoại nói thế nào mà lại còn liên lụy đến Chu Văn Sâm: “Còn nhớ cậu nhóc nhà họ Chu kia không? Nó cũng định đi du lịch, nếu mẹ cháu không yên tâm để cháu đi một mình, hay là các cháu đi chung đi.”
Ôn Từ bèn nói thẳng với bà ngoại: “Cháu đi với chị Tây Mạt ạ.”
Tống Lan Chi: “Bà biết, nhưng mẹ không biết, dù sao cháu cũng đi lấy cảm hứng, trên đường có nhiều bạn bè vẫn an toàn hơn.”
“Bà ngoại, hiện tại cháu thực sự không có tâm tư yêu đương, bà đừng tốn công sức tác hợp mà làm gì ạ.”
“Không yêu không yêu, bà cũng đâu muốn cháu và thằng bé phải có gì, nhưng ít nhất có người quen đồng hành thì mẹ cháu sẽ yên tâm hơn.”
Tống Lan Chi nói Chu Văn Sâm từng nhiều lần đi núi tuyết sông băng, quả nhiên không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người.
Cứ như vậy, hai người cùng nhau bước lên máy bay bay đến thành phố Ninh.
Bọn họ xuất phát từ thành phố Ninh Thành, bắt đầu chuyến du lịch tự túc.
Lúc tập hợp, Viên Tây Mạt trêu ghẹo cô: “Đổi người rồi à?”
Ôn Từ lắc đầu: “Chỉ là bạn đồng hành thôi.”
Cô và Chu Văn Sâm không có chút tương tác mập mờ gì, gần như đều đi theo bên cạnh Viên Tây Mạt.
Bọn họ chuyển trang bị của mình vào cốp sau, Viên Tây Mạt nói: “Trong này có một bộ phận chuyên nghiệp muốn đi bộ trên sông băng, nhưng mà chúng ta thì chỉ cần lái xe dạo một vòng, ngắm phong cảnh là được rồi.”
Ôn Từ sực nhớ ra: “Trước đây chị cũng chưa trải qua huấn luyện?”
“Bây giờ thì khác, lúc còn trẻ làm gì cũng không sợ hãi, bây giờ thì…dù sao cũng phải suy nghĩ đến Quả Quả, không nhìn thấy mẹ con bé khóc thì làm sao bây giờ?” Người có cứng rắn hơn nữa làm mẹ rồi cũng trở nên mềm mại đi vài phần.
Ôn Từ lập tức mỉm cười: “Quả Quả thì sao?”
Viên Tây Mạt thoải mái nói: “Đưa đến nhà bà ngoại đón tết Dương lịch rồi.”
Cho dù có con, cô ấy cũng không quên vừa làm mẹ vừa hoàn thiện tốt bản thân.
Mỗi chiếc xe đều có tài xế có kinh nghiệm, khi giao thông tốt, Ôn Từ cũng sẽ thay thế vị trí này.
Lúc nghỉ ngơi, Chu Văn Sâm ngồi xuống bên cạnh cô: “Cô không giống như trong tưởng tượng của tôi nhỉ.”
Ôn Từ rũ mắt nói: “Mấy người khác cũng bảo như vậy.”
Cô không hỏi không giống chỗ nào, không cho người ta tiếp chuyện. Chu Văn Sâm mở bình nước thì phát hiện bên trong sắp hết, chuẩn bị đi bổ sung thêm nước nóng, thuận tiện hỏi Ôn Từ: “Muốn uống nước không? Tôi đi lấy giúp cô.”
Thái độ Ôn Từ rõ ràng: “Không cần đâu, cám ơn.”
Chu Văn Sâm đứng dậy rời đi, vị trí kia nhanh chóng bị Viên Tây Mạt chiếm cứ, Viên Tây Mạt trêu chọc cô: “Em đúng là dầu muối không vào.”
Ôn Từ làm bộ không nghe hiểu ý tứ: “Sao lại không vào, không phải mới ăn cơm trưa sao?”
Viên Tây Mạt kinh ngạc: “Em cũng biết nói đùa đấy nhỉ.”
Cô ấy sống ở thành phố Dung nên ngay từ đầu cũng không biết chuyện Ôn Từ và Thịnh Kinh Lan, là lúc Ôn Từ hỏi thăm chuyến “Du lịch trên sông băng” cô ấy mới biết được tin tức này.
Ôn Từ rất kín tiếng, thời điểm ở bên nhau không hề tuyên bố rầm rộ, đến lúc chia tay cũng lặng lẽ không một tiếng động.
Sau thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, đoàn người tiếp tục lên đường. Càng đi về phía trước, độ cao so với mực nước biển càng cao, đêm đầu tiên vào ở khách sạn có máy oxy, cũng may tố chất cơ thể của đoàn bọn họ không tệ, tạm thời không xuất hiện bất kỳ khó chịu gì.
Sau khi vào khách sạn, ngoại trừ thời gian ăn tối thì trên cơ bản không có ai đi ra ngoài, Ôn Từ ở cùng phòng với Viên Tây Mạt, hai người ghé đầu vào gọi video với Viên Quả Quả.
Lúc trời tối, khách sạn lại có một chiếc xe chạy tới, nhân viên mặt không chút thay đổi làm thủ tục cho họ, nhưng lúc người đàn ông trẻ tuổi cuối cùng đưa chứng minh thư ra, nhân viên lại nhịn không được nhìn thêm hai lần.
Bọn họ đã gặp đủ loại người đến đây du lịch, hôm nay ngược lại khá kinh ngạc, mấy người đến đây đều có vẻ ngoài hệt như ngôi sao diễn viên, người không biết còn tưởng đoàn phim tới nơi này lấy cảnh.
Hành lý vừa đặt vào phòng, Dụ Dương đói bụng bèn đi thẳng vào căn tin uống một chén trà bơ lớn: “Ở đây rõ chán hơn tôi tưởng tượng.”
Thịnh Kinh Lan đỡ vành nón màu đen: “Vậy… cậu trở về đi.”
“Đến cũng đến rồi…” Dù sao cũng phải chụp hình các thứ đăng vào vòng bạn bè rồi mới về chứ.
Trước tết Dương lịch, Thịnh Kinh Lan bỗng nhiên hỏi anh ta có muốn đến sông băng dạo một vòng không, lúc ấy anh ta đồng ý ngay tắp lự, nhưng bây giờ có chút hối hận.
Có điều vẫn là câu nói cũ, đến cũng đã đến rồi.
Sau khi lấp đầy bụng, Dụ Dương nhất thời cảm thấy trà bơ có mùi vị kỳ lạ, bỏ lại gần nửa chén: “Cậu nghĩ thế nào mà muốn đến đây vậy?”
Thịnh Kinh Lan ngồi sát cửa sổ, vuốt ve đầu ngón tay: “Rảnh ấy mà.”
Dụ Dương: “…???”
Thịnh Kinh Lan rảnh lắm sao?
Thường xuyên biến mất khỏi phòng làm việc, hỏi thì nói đang bận.
Mới đầu anh ta còn tưởng Thịnh Kinh Lan lại đi tìm Ôn Từ, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không có khả năng, con người Thịnh Kinh Lan kiêu ngạo từ trong xương cốt, từ khi sinh ra đến nay chưa từng biết cúi đầu trước ai.
Cơm nước xong, Dụ Dương đi vào phòng.
Thịnh Kinh Lan một mình ra cửa, đứng trong bóng đêm, trên đường quay về bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc trên hành lang.
“Em đến căn tin lấy chút nước nóng.”
“Lấy giúp chị một bình nhé.”
Viên Quả Quả gọi điện thoại cho mẹ không chịu cúp, Ôn Từ một mình ra ngoài lấy nước.
Trên hành lang, người đàn ông giơ tay ấn vành nón, lướt qua nhau.
Đi đến cầu thang, Ôn Từ chậm rãi xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng kia dần biến mất, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên lồng ngực.
–
Trải qua hai ngày lái xe, đoàn người cuối cùng cũng đến dưới chân núi tuyết, lái xe men theo con đường để ngắm cảnh.
Lớp tuyết trắng được bao phủ bởi những tảng băng màu xanh da trời, tinh khiết mà đẹp đẽ, cho dù trên mạng có nhiều video và ảnh chụp hơn nữa cũng không rung động bằng tận mắt nhìn thấy.
Ôn Từ giơ máy ảnh lên chụp, nhịn không được nghĩ, nếu như cô miêu tả lại những gì nhìn thấy trước mắt thì sẽ đồ sộ cỡ nào nhỉ.
Trong ống kính có quả cầu tuyết từ vách đá lăn xuống, Ôn Từ dời máy ảnh quan sát bốn phía, nhanh chóng gọi bạn đồng hành xung quanh.
Trước khi đến cô đã đọc qua không ít cẩm nang, rất nhạy cảm với mọi tình huống xảy ra.
Tài xế có kinh nghiệm lão làng cũng phát hiện tình huống, từ xa xa ngóng qua thấy sương trắng như mây bốc lên, lúc đến gần lại nghe thấy tiếng nứt vỡ nhỏ phát ra từ ngọn núi.
“Tuyết lở rồi…”
Không biết là ai đang hô to, khi thanh âm truyền đến, mọi người ngây ngốc vài giây rồi nhanh chân bỏ chạy.
“Mọi người mau lên xe!”
Tuy nhiên, không phải ai cũng nhanh chóng đưa ra phán đoán chính xác khi nguy hiểm ập đến.
Mây mù khổng lồ như mãnh thú há miệng nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh, Ôn Từ kịp phản ứng, ôm máy ảnh chạy về phía xe, bỗng nhiên có một sức mạnh kéo cô lên dốc, ra lệnh bên tai cô: “Nắm lấy thân cây.”
Tuyết lớn ùn ùn kéo đến rồi lăn xuống, bao phủ cả sự hoảng sợ và tiếng thét chói tai, xe cộ phía dưới bị lao ra xa vài mét.
Ôn Từ bị đập vào rìa mất đi ý thức chốc lát, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Ôn Từ.”
Lúc Ôn Từ mở mắt, cô chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt vỡ: “Thịnh…”
“Anh đây.” Thịnh Kinh Lan vừa trấn an cô vừa quan sát bốn phía.
Họ chạy lên triền núi bên cạnh, lại bắt lấy cái cây lớn để giảm bớt chấn động, nhưng hai chân vẫn bị băng tuyết bao phủ.
Người trong xe cũng bị sốc vì chấn động, Viên Tây Mạt ấn đầu một lúc mới phát hiện trong xe thiếu một người: “A Từ đâu?”
Chu Văn Sâm tái mặt: “Cô ấy, cô ấy không có ở đây.”
Viên Tây Mạt nắm lấy cổ áo anh ta: “Không phải cậu đi theo bên cạnh cô ấy sao?”
Vốn dĩ anh ta đang ở gần Ôn Từ, khi nguy hiểm ập đến, cơ thể từng trải qua huấn luyện chỉ cho phép bản thân anh ta chạy trốn, lại quên mất còn có một người.
Viên Tây Mạt thử đẩy cửa xe, nhưng bên ngoài đã bị tuyết nhỏ bao phủ, giống như bị hàn lại, bất luận thế nào cũng không mở ra được.
Tuyết lớn chặn đường, bọn họ hoàn toàn bị vây ở chỗ này.
Mà giờ phút này, Ôn Từ bị đông lạnh bên gốc cây đang phối hợp với Thịnh Kinh Lan đào tuyết ra.
Tuyết vụn đông lại thành những khối cứng, họ chỉ có thể tranh thủ thời gian để tự cứu mình. Nhiệt độ rất thấp, gió lạnh thổi qua làm toàn thân run rẩy, hai tay đỏ rực và không thể thở được.
Tuyết lớn mênh mông làm cho người ta không rõ phương hướng, hoàn cảnh ác liệt xung quanh đang hấp thu nhiệt độ cơ thể của bọn họ.
Môi Ôn Từ đã trắng bệch: “Làm sao bây giờ?”
Thịnh Kinh Lan lấy máy thu phát tín hiệu từ trong áo tuyết ra: “Thực hiện tất cả biện pháp khẩn cấp, đợi cứu viện đến.”
Ngữ khí của anh vẫn bình tĩnh nhưng Ôn Từ đã không chịu nổi nữa, hai chân bị chôn vùi khiến người ta không thể rời đi, mà cô đã không còn hơi sức để đào tuyết nữa.
Không có thời gian ôn chuyện, cũng không còn hơi sức đâu tìm hiểu vì sao Thịnh Kinh Lan lại xuất hiện ở đây, Ôn Từ cắn đôi môi đã khô nứt nẻ, trên tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Tình thế vừa rồi quá nguy hiểm, cô không khỏi bị thương, lúc đó đành phải im lặng, nhưng bây giờ không thể giả bộ được nữa.
“Đau quá.” Toàn thân cô bắt đầu run rẩy.
“Đừng cắn.” Ánh mắt Thịnh Kinh Lan thoáng cứng đờ, cải áo khoác trên người ra bọc vào người cô, cầm xẻng tuyết tiếp tục đào băng tuyết bên chân.
Cuối cùng, bọn họ cũng thoát khỏi trói buộc.
Nhưng chỉ dựa vào cá nhân họ thì không thể bình an rời đi trong tuyết lớn mênh mông thế này, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy cơ tuyết lở lần thứ hai.
Con đường lúc đến đã bị lấp kín, Thịnh Kinh Lan nắm tay Ôn Từ, đưa mắt nhìn chung quanh tìm kiếm một nơi tránh gió tránh tuyết.
Ánh tuyết chói mắt, Ôn Từ định trả lại áo thì bị Thịnh Kinh Lan đè lại: “Đừng quấy rầy anh.”
Cuối cùng, họ tìm thấy một hang động được hình thành từ đá, hai người nhanh chóng trốn vào bên trong, cho dù bên trong vẫn lạnh buốt nhưng lại tránh được phần lớn sương gió.
Thịnh Kinh Lan thở ra khói lạnh, quay đầu lại thì thấy Ôn Từ im lặng ngồi bên cạnh, anh bèn tháo găng tay ra rồi cọ cọ vào khuôn mặt lạnh lẽo của cô: “Bé con, không phải anh hung dữ với em.”
Một câu xưng hô thân mật gợi lên tiếng lòng của Ôn Từ, mới từ trong gió tuyết chạy trốn, hồi hộp vẫn chưa tiêu tan, cô chỉ trả lời ngắn ngủi mấy chữ: “Tôi biết.”
“Vừa rồi nói đau chỗ nào?”Thịnh Kinh Lan nhớ vừa nãy cô ở bên ngoài kêu đau, lúc ấy tình huống nguy cấp, không có thời gian nghiên cứu tỉ mỉ.
Ôn Từ mím môi lắc đầu, mặc dù lạnh đến phát run nhưng cô vẫn trả áo lại cho anh: “Không phải muốn bảo vệ tôi sao? Nếu anh ngã xuống thì phải mang tôi ra ngoài thế nào bây giờ?”
Cô lấy bản thân làm lý do, Thịnh Kinh Lan quả nhiên không phản đối, đưa tay mặc đồ đi tuyết vào.
Ôn Từ ôm chặt cánh tay cố gắng làm cho mình ấm áp lên một chút, một giây sau, một hơi thở ấm áp bao bọc lấy cô.
Bộ đồ tuyết của anh rộng rãi ấm áp, lấy tư thế bảo vệ bọc cô từ trước đến sau.
Khoảng cách thân mật khăng khít lập tức kéo trí nhớ của Ôn Từ về mấy tháng trước, tóc mai quấn quýt, hơi thở ẩm ướt.
Mà hiện tại, bọn họ đang ở trong sơn động cằn cỗi không có gì ngoài nhau.
“Tại sao, anh lại xuất hiện ở đây…” Giọng nói của Ôn Từ bị đè nén trong lớp quần áo.
Cô không tin Thịnh Kinh Lan xuất hiện ở núi tuyết là trùng hợp, cho dù không hẹn mà gặp, người nọ cũng không thể xuất hiện vào thời điểm nguy hiểm ập đến cô một cách chuẩn xác như vậy được.
Thịnh Kinh Lan buông quần áo ra, để đầu cô lộ ra ngoài: “Không phải em đoán được rồi à?”
Ôn Từ cúi đầu nói: “Không phải nói… sẽ không gặp lại nữa sao?”
Thịnh Kinh Lan hừ nhẹ một tiếng: “Anh nói gì em cũng tin?”
“…” Cô không nói gì, tâm tình rất phức tạp.
Cách lớp quần áo, Thịnh Kinh Lan bóp nhẹ hông cô, cúi đầu ghé vào bên tai cô: “Ôn Khanh Khanh, con người anh rất xấu tính, thích nhất là lật lọng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]