Mùi quýt nhạt bao phủ toàn thân cô, đầu chóp mũi lại ngửi được mùi dược liệu kỳ lạ mê hoặc lòng người trên người anh, đây là mùi hương mà Ôn Từ từng quen thuộc, tiềm thức không bài xích anh tới gần.
Ôn Từ lơ đãng nghiêng mắt, khóe mắt thoáng nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia, chợt thất thần vài giây ngắn ngủi.
Tiếng nhắc nhở của người đàn ông rơi xuống đỉnh đầu: “Ôn Khanh Khanh, em có thể chuyên tâm một chút không?”
Ôn Từ như bị giẫm phải cái đuôi nhỏ, lập tức bùng nổ: “Thì tôi đang vẽ mà.”
“Ờ.” Anh dõng dạc nói: “Nhưng em nhìn lén anh, khiến anh phân tâm.”
“Tôi không có, anh buông tôi ra.” Ôn Từ giãy dụa trước người anh, nhưng vô dụng.
Eo cô tì vào cạnh bàn, Thịnh Kinh Lan nắm cả tay cầm bút của cô, tiếng cười thành công vang vọng khắp căn phòng: “Em đã xin anh thì anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Thịnh Kinh Lan dẫn dắt cô chấm thuốc màu pha màu, dẫn dắt cô cùng hoàn thành mấy nét bút cuối cùng.
Trái tim cô giống như màu sắc phác họa bằng cọ vẽ, biến ảo đa đạng, từ không chút gợn sóng đến cuồn cuộn thành biển.
Thịnh Kinh Lan là lửa nóng, thế tới hung mãnh.
Ôn Từ là dòng nước mềm mại, bao dung vạn vật.
Hai người sát lại quá gần, bị Tô Hòa Miêu vừa nghỉ đông phát hiện manh mối.
Tô Hòa Miêu âm thầm quan sát mấy ngày, rốt cục cũng xác định tên “Tra nam” kia lại xuất hiện: “A Từ, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ma-em-them-hong/2821684/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.