Thoát khỏi cõi chết, Ôn Từ bởi vì sợ hãi quá độ nên đã hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại cổ đã quấn đầy băng gạc.
Cánh môi khô nứt, Ôn Từ cố gắng ngồi dậy, động tác này vô ý làm ảnh hưởng đến miệng vết thương, cô suýt xoa một tiếng, thanh âm tuy rất nhỏ nhưng cũng đánh thức người chờ đợi bên cạnh.
Thịnh Kinh Lan đưa tay bảo vệ phía sau cô, đỡ cô ngồi dậy: “Đừng lộn xộn.”
Cổ họng Ôn Từ khô khốc: “Khát nước.”
Anh đưa một ly nước ấm tới, cẩn thận bưng đến trước mặt Ôn Từ, nhưng mỗi lần nuốt xuống đều sẽ ảnh hưởng đến vết thương, cô cực kỳ khó chịu làm cổ họng nghẹn lại, đột nhiên ho đến chảy nước mắt: “Đau quá.”
“Đừng nói chuyện.” Anh chỉ hận không thể chịu tội thay cô.
Chậm lại hồi lâu, Ôn Từ cuối cùng cũng hòa hoãn lại, Thịnh Kinh Lan kiên nhẫn bưng ly nước cho cô, để cô nhấp một ngụm nhỏ.
Từ ranh giới sinh tử đến hiện tại chỉ mới vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, Ôn Từ cứng cổ hỏi: “Thịnh Cảnh Ngôn thế nào rồi?”
“Em còn tâm tư quan tâm người khác sao?” Thịnh Kinh Lan đặt ly nước sang bên cạnh.
“Em đâu có quan tâm, em chỉ muốn biết anh ta bị xử phạt thế nào, có cần em lấy khẩu cung làm chứng cứ không?” Cô tính tình ôn hòa chứ không phải không biết phân biệt đúng sai, nhu nhược dễ bắt nạt.
Nhắc tới người nọ, ánh mắt Thịnh Kinh Lan trở nên lạnh lùng: “Em yên tâm, lần này anh ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ma-em-them-hong/2821670/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.