Chương trước
Chương sau
Vừa rồi ở trên bàn cơm Phong Hữu Trí và Văn Điệp vẫn luôn duy trì khoảng cách, cũng không có chút thân mật như trước đây, làm sao Văn Điệp có thể cởi quần áo Phong Hữu Trí được chứ.

Người đàn ông thần bí nhếch môi: “Vậy thì đánh cược với anh đi.”

Ôn Từ cắn răng: “Được, em cược với anh, nhưng phải có thời gian hạn định.”

Thịnh Kinh Lan: “OK, mấy ngày gần đây sẽ thành công thôi.”

Người nọ thề son sắt, Ôn Từ lại đầy vẻ hoài nghi:

“Vậy em phải kiểm chứng thế nào?”

Người đàn ông nắm tay lái, liếc mắt nhìn cô: “Đến lúc đó em có thể hỏi Phong Hữu Trí xem.”

Ôn Từ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi nói:

“Cho dù thật sự xảy ra, cậu ấy cũng đâu thể nói chuyện này cho em biết chứ?”

Người đàn ông nhếch môi cười: “Cũng chưa chắc.”

Lúc bữa tiệc sắp tan, Khúc Thủy biết được một bí mật từ miệng Thịnh Kinh Lan, sau đó, ánh mắt của cô không nhịn được nhìn về phía Phong Hữu Trí.

Sau khi đến thành Nam, Khúc Thủy theo Phong Hữu Trí ở lại nhà họ Phong, bà Phong rất thương cô, từ ăn, mặc, ở, đi lại đều chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ngay cả phòng ngủ cũng sắp xếp kế bên Phong Hữu Trí.

Sau khi về nhà, hai người chào nhau “Ngủ ngon”, ngày hôm sau gặp mặt, Phong Hữu Trí ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt cô.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Hai người trăm miệng một lời, ánh mắt Khúc Thủy đảo quanh cổ áo anh, đáng tiếc Phong Hữu Trí đã gài cúc áo đến vị trí cao nhất, không nhìn thấy được gì.

Thịnh Kinh Lan nói cho cô biết, trên cổ Phong Hữu Trí có đeo một bí mật liên quan đến cô, cô vốn định tìm một cơ hội len lén quan sát, lại phát hiện ngày nào Phong Hữu Trí cũng ăn mặc chỉnh tề, từ cổ trở xuống bịt rất kín.

Trong lúc đó, Thịnh Kinh Lan còn thỉnh thoảng “hỏi thăm” cô là đã nhìn thấy thứ bên trong hay chưa.

Lòng hiếu kỳ của Khúc Thủy bị khơi dậy, trong lòng như mèo cào: “Anh không thể nói thẳng cho tôi biết sao?”

Thịnh Kinh Lan đánh chuẩn vào tâm lý của cô: “Bí mật có liên quan đến bản thân, đương nhiên phải tự mình đào móc ra đáp án mới thú vị.”

Thịnh Kinh Lan nhìn thì có vẻ lười biếng không đứng đắn, nhưng lại có thể soi thấu lòng người trong thời gian cực ngắn.

Bị anh khơi gợi lòng hiếu kỳ, Khúc Thủy rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, định tìm một cơ hội thích hợp để tìm hiểu đến cùng.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, Phong Hữu Trí sẽ đích thân mang đến cho cô một ly sữa để ngủ ngon, mấy ngày trước Khúc Thủy nhận sữa xong nói lời cảm ơn là sẽ không chủ động giữ người lại, đêm nay phá lệ gọi Phong Hữu Trí lại: “À này...bây giờ anh có rảnh không?”

“Đương nhiên.” Phong Hữu Trí trả lời không chút do dự, trong mắt hiện lên chờ mong.

Khúc Thủy lùi lại một bước, mở rộng cửa phòng:

“Anh vào trước đi.”

Thấy dáng vẻ cô muốn nói lại thôi, Phong Hữu Trí lo lắng cô xảy ra chuyện gì đó, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Hai cái ghế bên bàn đối diện nhau, Khúc Thủy cầm ly sữa ngồi xuống: “Em đến thành Nam cũng gần một tuần rồi, cứ thế này mãi cũng không phải là cách.”

Phong Hữu Trí ngước mắt lên: “Em muốn đi?”

“Chuyện mất trí nhớ là nhân tố không thể kiểm soát, mấy ngày nay ở thành Nam, những nơi anh dẫn em đến và những người em từng gặp đều khiến em có cảm giác giống nhau, nhưng em cũng không khôi phục được bất kỳ ký ức nào.” Khúc Thủy rũ mắt, ánh mắt tập trung vào mặt bàn bóng loáng:

“Cuộc sống của Văn Điệp cách em đã quá xa, nếu như em không phải Khúc Thủy, rời khỏi trấn nhỏ, rời khỏi phòng khám, vậy em nên làm gì đây?”

Cuộc sống của Văn Điệp đã dừng lại ở tuổi hai mươi đại học, mà năm nay cô đã hai mươi tám.

“Văn Điệp không có chuyện gì nên làm cả, chỉ có bản thân em muốn làm hay không thôi.” Ngữ khí người đàn ông hơi gấp gáp: “Việc học và ước mơ chưa hoàn thành, lo lắng cho người nhà và bạn bè của em, còn có...đều có thể trở thành lý do em trở về làm Văn Điệp.”

“Nếu như em vẫn không nhớ ra thì sao?”

“Vậy cũng không sao, chúng ta có thể làm quen lần nữa.”

“Anh thật sự rất kiên nhẫn.”

Đáy mắt Phong Hữu Trí xẹt qua một tia cay đắng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, không để cho người ta phát hiện: “Tiểu Hồ Điệp, trên đời này không có gì quan trọng hơn việc em sống tốt.”

Anh khổ sở tìm kiếm bao nhiêu năm nay, ôm kỳ vọng không hồi đáp chờ đợi chừng bấy nhiêu năm đó, nhưng hơn cả chỉ mong cô được bình an.

Khúc Thủy nâng ly, lặng lẽ thở dài.

Lời nói khiến người ta cảm động biết bao, rõ ràng là cô đã quên người yêu, người thân và bạn bè, bọn họ lại cẩn thận từng li từng tí tôn trọng lựa chọn của cô.

“Chỉ cần em còn sống là tốt rồi sao? Không làm Văn Điệp cũng không sao? Quên đi tình cảm của anh cũng không sao?”

“Phải.”

“Một khi đã như vậy, tại sao anh muốn em và Lý Lăng Viễn chia tay?”



“...”

Khúc Thủy để ý thấy bàn tay của anh siết chặt đến mức nổi gân xanh đầy mu bàn tay: “Rõ ràng anh cũng rất để ý, cần gì phải giả vờ rộng lượng.”

“Anh...” Phong Hữu Trí không thể nào cãi lại, anh chưa bao giờ muốn bức bách Văn Điệp, thế nhưng lòng riêng lại không muốn buông tay.

Những lời không thốt nên lời, Khúc Thủy đều hiểu được: “Suýt nữa thì quên, chúng ta vẫn chưa chia tay, đúng không?”

Phong Hữu Trí gần như là vô thức phản bác lại:

“Văn Điệp sẽ không chia tay với anh, nếu như em là Khúc Thủy, vậy thì em không thể quyết định thay Văn Điệp được.”

“Em còn tưởng anh thật sự là một ông già đầy nguyên tắc chứ.” Phong Hữu Trí quá khắc chế, ngoại trừ cái đêm cô và Lý Lăng Viễn chia tay, thời gian còn lại không thấy anh đả động gì.

“Quá khứ từng có nhiều tình cảm tốt đẹp như vậy, em cũng không cam lòng từ bỏ, cho nên...” Cô ngẩng đầu: “Phong Hữu Trí, chúng ta thử lại lần nữa đi.”

Cô dừng lại một chút, dường như đã hạ quyết tâm:

“Nếu như em lại lần nữa thích anh, thì em chính là Văn Điệp.”

Trên mặt Phong Hữu Trí thấp thoáng vẻ vui mừng, không khỏi tiến lên ôm lấy cô, vừa kiềm chế lại hưởng thụ: “Tiểu Hồ Điệp, anh sẽ cố gắng hết sức.”

Anh nhất định có thể khiến cho Văn Điệp lần nữa tiếp nhận mình.

Khúc Thủy cảm nhận được đầu vai trầm xuống, bèn đưa tay dán vào ngực anh, dọc theo bộ quần áo ở nhà rộng rãi sờ thấy một sợi dây chuyền lạnh lẽo. Phía dưới có một vòng tròn nho nhỏ, thích hợp đeo vào giữa ngón tay.

Khi cô tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, cổ tay bỗng nhiên bị Phong Hữu Trí nắm chặt.

Khúc Thủy ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt thâm thúy kia.

Anh giấu kín bí mật như vậy, hiển nhiên không định chủ động cho cô xem, vậy cô phải...thừa dịp anh chưa kịp chuẩn bị mà nhanh chóng ra trận, dùng tay kia đẩy cổ áo của Phong Hữu Trí.

Thứ bên trong lộ ra, là một vòng tròn nhỏ.

“Văn Điệp.” Phong Hữu Trí lật đật kéo cổ áo lên che lại.

“Em nhìn thấy rồi.” Đó là một chiếc nhẫn.

Yết hầu Phong Hữu Trí lăn một vòng, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên: “Em đừng để trong lòng.”

Khúc Thủy cắn môi: “Vì sao?”

“Anh hy vọng em nhớ lại quá khứ, nhưng không muốn quá khứ trói buộc em.” Chiếc nhẫn giấu kín này là chiếc nhẫn cầu hôn anh đã mua từ nhiều năm trước. Lúc ấy chưa kịp đưa ra đã cảnh còn người mất, anh biết Khúc Thủy hiện tại không thích mình, cho nên chưa bao giờ đề cập đến chuyện chưa hoàn thành kia.

Mỗi khi biết một chuyện, mỗi khi phát hiện ra một bí mật, Khúc Thủy càng ý thức được đoạn tình cảm này sâu đậm cỡ nào: “Em đã biết rồi, bây giờ anh định làm thế nào?”

Phong Hữu Trí hơi cúi đầu, hai tay vòng ra sau gáy tháo dây chuyền đưa tới trước mặt Khúc Thủy, vô cùng thành kính: “Chiếc nhẫn này vẫn luôn chờ đợi chủ nhân của nó.”

Chiếc nhẫn bạc lóe lên ánh sáng nhạt, chiếu sáng đôi mắt Khúc Thủy: “Có lẽ em đã biết tại sao Văn Điệp thích anh rồi.”

Phong Hữu Trí cố chấp nâng sợi dây chuyền tới trước mặt cô: “Tại sao phải phân biệt mình với Văn Điệp, em chính là Văn Điệp.”

“Đúng, em chính là Văn Điệp.” Cho nên cô cũng sẽ rung động trước người đàn ông này. Không cần phải theo đuổi và trải nghiệm mãnh liệt, mà là từng chút từng chút một thấm vào cuộc sống.

Ôn Từ hoàn toàn không ngờ ‘cởi quần áo’ trong miệng Thịnh Kinh Lan lại là một chuyện như vậy...

Lúc ấy đánh cược với Thịnh Kinh Lan xong, kỳ thật cô không có ý định đi kiểm chứng, dù sao chuyện này cô cũng không thể nào mở miệng.

“Sao anh biết trên cổ Phong Hữu Trí luôn đeo chiếc nhẫn cầu hôn Văn Điệp?” Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm Thịnh Kinh Lan, cứ cảm thấy người đàn ông này thâm sâu khó lường.

Thịnh Kinh Lan đảo hai quả hạch đào gần đây mới kiếm được: “Em muốn biết?”

Ôn Từ đẩy cánh tay anh, thúc giục: “Anh nói mau đi.”

Anh nghiêng đầu, Ôn Từ ngầm hiểu hôn lên mặt anh một cái, người đàn ông ‘chậc’ một tiếng: “Lúc Phong Hữu Trí nhờ anh đưa ra chủ ý, anh đã thuận tiện tìm hiểu thử quá khứ của bọn họ.”

Đàn ông hiểu rõ đàn ông, khi Phong Hữu Trí nhắc tới cầu hôn thì anh đã đoán được tiến triển, cho nên mới dễ dàng nói chuyện.

Ôn Từ không khỏi cảm thán, Phong Hữu Trí thật sự là mười năm như một ngày, thói quen yên lặng làm tốt hết thảy, không kể công không tranh đoạt, may là Văn Điệp giỏi phát hiện điểm tốt của anh ấy.

Rồi lại liếc nhìn người đàn ông làm chuyện gì cũng thích khoe khoang bên cạnh, Ôn Từ bỗng nhiên rất tò mò: “Nếu là anh, anh sẽ làm như thế nào?”

“Đương nhiên là giả vờ vô tình để lộ ra chiếc nhẫn, sau đó nhân cơ hội kể lại thời gian yêu đương nồng thắm, mặc kệ cô ấy đồng tình hay áy náy, cứ cướp về tay đã rồi nói sau.”

Ôn Từ: “......”

Lẽ ra cô nên sớm biết người đàn ông này vì để đạt được mục đích mà không từ bất kể thủ đoạn xấu xa nào.

Cô nghe Phong Hữu Trí kể lại là cuối cùng Khúc Thủy đã nhận chiếc nhẫn kia, nói là “Bằng lòng giữ hộ”.

Cô ấy không thể bỏ thầy Trung y ở lại trấn nhỏ, nán lại thành Nam hai tuần thì muốn trở về, Phong Hữu Trí không hề ngăn cản mà là tôn trọng lựa chọn của cô ấy.

Hai người cuối cùng có thể khôi phục lại như lúc ban đầu hay không còn là ẩn số, nhưng bất luận thế nào, Văn Điệp có thể trở về đã là chuyện tốt rồi.

Chuyện này tạm thời chấm dứt, đảo mắt đã tới tháng Bảy, mùa nóng bức nhất trong năm ở thành Nam.

Thời tiết nóng lên, Ôn Từ cả ngày cứ ngủ gật, luôn cảm giác tinh thần mệt mỏi.



Gần đây Thịnh Kinh Lan đang sang vùng khác công tác, là đi phục hồi sữa chữa đồ đồng ở viện bảo tàng, thỉnh thoảng ở trong video mời gọi cô:

“Bên này có hai mươi mấy độ à, thích hợp tránh nóng, hay là em qua đây đi?”

“Em cũng muốn lắm chứ.” Ôn Từ giơ cúc áo lên:

“Gần đây phải khai thác nghiệp vụ mới ở phòng làm việc, không đi được.”

Lúc trước bởi vì hôn lễ kiểu Trung Quốc nên tài khoản cá nhân của cô và Thịnh Kinh Lan tăng lên rất nhiều fan, ngoài việc kinh ngạc vì số tiền chi cho đám cưới và khen ngợi nhan sắc của hai người ra, còn có một số fan cảm thấy hứng thú với áo cưới.

Vì thế cô đã nhân cơ hội ghi lại một đoạn video chi tiết, giảng giải về cách may thêu và chế tác áo cưới, nhằm tuyên truyền văn hóa thêu Tô Châu.

Một bộ áo cưới không đủ, cô lại lấy sườn xám của mình ra làm ví dụ, kết quả nhận được một đống tin nhắn muốn mua sườn xám, bởi vậy Ôn Từ bắt đầu nảy sinh ý tưởng chế tác sườn xám. Bản thân cô biết làm sườn xám, nhưng hiểu biết còn chưa đủ toàn diện, vì thế đã nhờ bà ngoại giới thiệu một bậc thầy về sườn xám, gần đây đang theo học và nghiên cứu sườn xám với thầy.

Thịnh Kinh Lan trêu chọc cô: “Bé con, tham vọng của em còn mạnh hơn cả anh đấy.”

“Em có tham vọng gì đâu, chỉ là muốn phát triển phòng làm việc thôi mà.” Năm nay cô rất may mắn, phòng làm việc vận hành thuận lợi, còn được Triển lãm Di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia mời phát biểu với tư cách là một trong những đại diện của Nghề thêu Tô Châu.

Triển lãm Văn hóa phi vật thể sẽ diễn ra vào trung tuần tháng 8, quy mô hoành tráng.

Ôn Từ từng có kinh nghiệm tham gia nhiều sự kiện nên cũng không sợ sân khấu, chỉ là sau khi đã nổi tiếng trên mạng, Ôn Như Ngọc càng thêm lo lắng cho sự an toàn của cô mỗi khi ra ngoài.

“Mẹ em nói, hoặc là em tự dẫn theo hai người mình tin cậy, hoặc là bà ấy sẽ sắp xếp hai người.”

Thịnh Kinh Lan tỏ thái độ: “Chuyện này anh đứng về phía mẹ vợ, hoạt động sẽ sớm công khai, đến lúc đó mọi người đều biết hành trình của em, lỡ như có người muốn lợi dụng, chẳng phải anh sẽ lo lắng chết sao?”

Anh nói vậy ngược lại Ôn Từ không bài xích.

Lý do lớn nhất khiến cô và mẹ nhiều năm qua không thể hiểu nhau là vì Ôn Như Ngọc không bao giờ nói lời tri kỷ, cứ biến sự quan tâm thành mệnh lệnh cứng nhắc, duy trì quan hệ hoàn toàn dựa vào Ôn Từ “tự hiểu” đối phương.

Thịnh Kinh Lan thì khác, anh giỏi nắm bắt lòng người, chỉ cần dùng lời nói cũng có khiến đối phương vui vẻ chấp nhận sự sắp xếp.

Đây chính là nguyên nhân Ôn Từ thích nói chuyện với anh.

“Dẫn theo người cũng được, nhưng bên phòng làm việc không thể thiếu người, em nói dẫn theo Hòa Miêu, mẹ em lại không đồng ý.” Trong mắt bọn họ, Tô Hòa Miêu chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, theo Ôn Từ ra ngoài chỉ sợ Ôn Từ phải chăm sóc ngược lại.

“Chuyện này em đừng bận tâm, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp hai người đi cùng em, bảo đảm họ sẽ có chừng mực.” Người anh sắp xếp chỉ để ý an toàn của Ôn Từ, sẽ không giống như Ôn Như Ngọc là theo dõi từng lời nói cử chỉ của cô.

“Được rồi.” Thật ra điều cô muốn nhất là Thịnh Kinh Lan đi cùng cô: “Anh có về kịp trước ngày 15 tháng 8 không?”

“Cũng chưa biết.” Vừa dứt lời, chợt thấy người đối diện cụp mắt xuống, người đàn ông lập tức đổi giọng: “Anh sẽ cố gắng.”

Sau đó một thời gian, mỗi sáng sớm đi làm nhân viên của bảo tàng đều phát hiện người phục chế từ nơi khác đến ngủ lại trong phòng sửa chữa.

Trung tuần tháng 8, triển lãm văn hóa được tổ chức như dự kiến.

Hội trường triển lãm trên trăm loại văn hóa phi di sản, người đại diện truyền thừa văn hóa đều tụ tập ở đây, Ôn Từ thậm chí còn gặp được bậc thầy chế tạo màu Văn Minh Viễn ở thành phố Ninh kia.

Không chỉ có thế, Phong Hữu Trí còn mang theo Văn Điệp tới chào hỏi cô, cứ thế sự kiện như trở thành buổi gặp gỡ bạn cũ, người quen không ít.

Thấy hai người đi cùng nhau, Ôn Từ đoán tình cảm của họ đã tiến triển không tệ: “Hai người cũng tới à.”

Phong Hữu Trí dắt Văn Điệp, dịu dàng nói: “Dẫn cô ấy tới đây dạo chơi.”

Ba người tán gẫu vài câu thì có nhân viên tìm Ôn Từ: “Cô Ôn, phiền cô theo tôi qua đây một chút, chuẩn bị cho bài phát biểu.”

“Được.”

Sau khi Ôn Từ đi không lâu, Phong Hữu Trí và Văn Điệp lập tức phát hiện một bóng người quen thuộc bước vào hội trường, anh mang theo hành lý, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

Khi sự kiện diễn ra, cuối cùng bọn họ cũng nghe người dẫn chương trình đọc tên Ôn Từ, người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh biển tiến vào tầm mắt mọi người, bước đi nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển.

Chỉ riêng dáng người và khí chất đã hấp dẫn ánh mắt toàn hội trường, phóng viên nhao nhao nhắm ống kính vào người cô, vì để giành được vị trí tốt nhất mà sắc mặt đỏ bừng.

Ôn Từ duyên dáng đứng trên sân khấu, kể lại những câu chuyện về nghề thêu Tô Châu một cách trôi chảy, khán giả vây quanh chật như nêm cối.

Cuối cùng, nhiếp ảnh gia bị chen lấn dự định tìm mục tiêu khác, quay đầu quét mắt một vòng bỗng nhiên nhìn trúng một bóng dáng nổi bật giữa đám đông.

Phóng viên tinh mắt nhận ra người đàn ông này chính là người phục chế văn vật tuổi còn trẻ đã vang danh quốc tế kia, lập tức chạy tới mục tiêu mới: “Xin chào, xin hỏi anh là nghệ nhân phục chế văn vặt Thịnh Kinh Lan sao?”

Nghe thấy tên mình, Thịnh Kinh Lan nhướng mày, liếc mắt nhìn về phía ống kính.

Anh không hề né tránh, còn di chuyển bước chân đối diện chính diện.

Phóng viên nhân cơ hội nhắm microphone về phía anh: “Anh Thịnh, vừa rồi thấy anh vẫn luôn chú ý trên sân khấu, xin hỏi anh cũng thích văn hóa thêu Tô Châu sao?”

Trùng hợp lúc này, một giọng nói trong trẻo từ loa phát ra toàn bộ sân khấu, người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía mỹ nhân sườn xám rạng rỡ trên sân khấu, từ từ xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Anh nhếch môi cười, kéo dài chất giọng đầy sự kiêu ngạo đáp: “Vợ tôi thích.”

------oOo------

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.