Chương trước
Chương sau
“Thanh Thanh, tay.”

Ngày ấy Khấu Vân gần như cứ mở miệng là nói thế, cậu bé xòe bàn tay trước mặt Đam Thanh để cô cầm.

Khi đó cô cứ nghĩ cậu định trộm tay mình nên vừa thấy cậu bé đã lập tức giấu tay ra sau.

Một lần tan học, Đam Thanh trực nhật, các bạn khác đều không có trong lớp, bạn cùng bàn với cô hoàn thành công tác dọn dẹp xong bèn ném đồ rồi chạy, cô đóng chặt mọi chiếc cửa sổ trong lớp xong mới về chỗ ngồi đeo cặp sách lên lưng, vừa quay đi đã thấy cậu bé đứng một bên, Đam Thanh sợ tới mức lập tức rụt tay về phía sau.

Khấu Vân mím môi tới gần Đam Thanh kéo tay cô bé ra cầm lấy, hơn nữa còn cầm rất nghiêm túc.

Cô bé sợ tới mức hô lên: “Không muốn không muốn không muốn đâu! Ba ơi cứu mạng ——”

Dường như cậu bé chẳng sợ hãi gì mà cứ yên lặng nhìn cô bé hô hào, một hồi sau mới trần thuật một sự thật: “Ba cậu không ở chỗ này đâu.”

Đam Thanh méo miệng, mũi hồng hồng phập phồng lên xuống, cô bé nghe vậy thì bắt đầu rơi nước mắt. Khấu Vân thò một tay vào túi lấy chiếc khăn trắng ra lau mặt giúp Thanh Thanh, một tay kia vẫn kiên trì nắm chặt tay cô bé không bỏ, sau khi lau xong cậu bé lại nhét khăn vào túi, nói: “Đừng khóc, mình dẫn cậu về nhà.”

Không hiểu sao cô bé lại yên tĩnh trở lại, cứ thế để cậu bé nắm tay, quên luôn ngọn nguồn câu chuyện là ở chỗ cầm tay.

Về nhà Đam Thanh nhào tới ôm eo ba, cô bé cứ dụi mặt vào eo anh mãi không nói lời nào.

Ba hỏi: “Thanh Thanh sao thế?”

Cô bé ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại cúi mặt xuống, “Hừ.”

Có một lần thì sẽ có lần thứ hai.

Lần đầu lạ, lần hai quen, lần ba thành chuyện đương nhiên.

“Thanh Thanh, tay.”

“Chờ đã, mình còn đang cầm cái này.”

“Nhanh lên.”

“Đã nói cậu chờ rồi mà…”

Sau khi lên cấp hai cậu lại giận dỗi vô cớ. Tới lúc ấy Khấu Vân chợt trở lên thật khó hiểu…

Lúc cô hồi thần lại không biết cậu đã đi đâu.

Khấu Vân đi thật lâu, Thanh Thanh nhìn giờ. Nửa tiếng sau cậu trở lại, Khấu Vân xách lỉnh kỉnh một hộp cơm, một cái túi nhỏ và hai viên thuốc chống đau lấy từ chỗ phòng ý tế, cậu đi tới đặt đồ lên bàn Thanh Thanh, nói: “Nãy quên hỏi cậu thích dùng hãng nào, nhưng người ta nói cái này được con gái ưa chuộng nhất.”

Thanh Thanh: “…”

Sau khi trở về Thanh Thanh nhét thứ kia vào sâu trong tủ quần áo, đến xem cũng thấy ngại.

Mấy ngày nay vừa thấy Khấu Vân Đam Thanh lại lúng túng, cô không dám nhìn cậu, nhưng cậu thì lại bình thản như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí mười giờ đêm một ngày nọ hai người gặp nhau trong bếp cậu còn hỏi cô, “Có còn đau bụng không?”

Cô uống miếng nước, cố giữ bình tĩnh lại rồi mới nói: “Không đau, với lại cảm ơn cái kia của cậu, á ——”

Lắm miệng, lắm miệng quá.

Cô nói: “Thì cái kia thôi.”

Cậu cũng không đáp lại lời mình làm cô càng thêm căng thẳng, Đam Thanh vội vã uống nốt chén nước cho xong rồi để ly đó đi luôn.

Nhưng cô mới ra đến cửa lại nhớ mình chưa rửa ly bèn nhanh chóng quay về, thế mới thấy Khấu Vân đang cầm chén nước cô vừa uống, bình thản uống hết nước trước mặt cô, trong lúc đó cậu có liếc thẳng cô một lần.

Lúc uống xong rửa ly cậu nói: “Đúng lúc thấy hơi khát.”

Vẻ mặt nghiêm nghị không hề thay đổi.

Mà mỗi lần Thanh Thanh nhớ lại hình ảnh ấy, ánh mắt ấy của cậu lại cảm thấy Khấu Vân cố ý làm thế.

Đã vậy trông còn cợt nhả chết đi được ——

Còn những lúc khác cậu rất bình thường, chỉ ngẫu nhiên mới làm mấy chuyện mờ ám nho nhỏ với cô.

Chắc là nhất thời nổi hứng chăng?

Đam Thanh nằm bò lên bàn, cô chậm rãi thở ra một hơi.

Giờ nghỉ trưa đã qua đi một tiếng mà cô mới làm xong hai bài toán, lúc làm bài không tập trung chút nào, trong đầu cô nghĩ ngợi đủ thứ thượng vàng hạ cám loạn hết cả lên, nhưng cố nhớ lại thì thực tế lại chẳng nghĩ ngợi gì cả.

Đam Thanh vẽ lung tung trên giấy nháp.

Lúc làm bài tập cô thích dùng bút chì bấm, Đam Thanh thích cảm giác từng nét bút nhẹ nhàng bâng quơ.

Thanh Thanh nằm bò trên bàn một lát lại chậm rãi ngồi dậy, nhưng lúc dựa lưng vào ghế cô lại nhận ra có bàn tay vắt trên lưng ghế phải của mình. Cô quay lại nhìn, Khấu Vân đã gối mặt lên tay trái ngủ rồi, còn tay phải của cậu cứ thế vươn về phía trước, vượt rào.

Cậu cứ thế vắt tay bên ghế cô, lòng bàn tay gập lại, cả mu bàn tay trắng nõn, tay cong một độ cong đẹp đã, mười ngón khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt sửa rất chỉnh tề.

Khi còn nhỏ tay cậu đã rất đẹp, thịt ở đầu ngón tay mềm mềm chọc chọc vào lòng bàn tay cô.

Nghĩ đến đây Đam Thanh bất thình lình bật cười, cô cầm bút chì chọc nhẹ lòng bàn tay cậu, Khấu Vân đột nhiên cầm lấy bút chì của cô, Thanh Thanh hơi giật mình, cô rút bút lại hơi mạnh theo bản năng.

Nhưng thấy không rút lại được nên cô bèn quyết đoán bỏ bút đấy.

Cô lại ngồi dịch về phía trước nằm úp sấp trên mặt bàn, tạm thời chẳng muốn động đậy chút nào.

Từ đây, Thanh Thanh thường xuyên thấy cậu bình thản dùng bút cô viết chữ và làm đủ các loại bài tập, hoặc là vẽ linh tinh trên vở, dùng hết ngòi chì lại lập tức hỏi xin cô.

Cậu luôn nói thẳng vào vấn đề, hai chữ thôi, “Ngòi chì.”

Cô đành đưa cho cậu.

Nhưng sau năm lần bảy lượt, Đam Thanh hào hùng đưa cho cậu cả hộp ngòi chì, “Cậu cầm hết đi.”

Khấu Vân liếc nó, nói: “Không cần.”

“Vì sao?”

“Lười cầm.”

“…”

Có đôi khi cậu dùng ngòi chì hết nhanh, một ngày hỏi cô ba bốn lần cũng rất bình thường.

Thanh Thanh giật mình, cô hơi nhíu mày, “Nhanh thế á?”

Một chiếc ngòi chì cô phải dùng được hai ngày

“Cậu tiếc à?” Cậu nhìn cô.

“Ngòi chì thôi mà…” Cô đặt hộp ngòi chì trên bàn cậu, nói: “Cậu dùng đi, tan học trả mình.”

Lần này cậu không dị nghị thêm gì.

Khi nào dùng gần hết Khấu Vân còn sẽ tự “nhập hàng”, sau đó cậu đưa hết hộp ngòi chì mới cho Đam Thanh, nói là nhờ cô cầm giúp.

Từ Hưng thấy mấy ngày gần đây cậu có vẻ quái dị nên không khỏi sinh nghi, lúc nghỉ trưa cậu ta kéo Thanh Thanh ra hành lang thì thầm, nói thế này thế nọ xong bèn đi đến kết luận: “Mùa xuân đang dạt dào trong lòng Khấu Vân đấy.”

Thanh Thanh: “…”

Khi hai người ngồi lại chỗ, Thanh Thanh như cảm giác được ánh mắt lúc ẩn lúc hiện của cậu dao động qua qua lại lại trên người cô.

Bạn cùng bàn của Khấu Vân là một nam sinh, có lẽ không có ý tưởng viết tập làm văn nên bèn đề nghị chơi trò chơi, “Học tập và nghỉ ngơi phải đi đôi với nhau, tiện thể thả lỏng xem có ý tưởng gì không, mọi người phối hợp tôi cái nhé.”

Thân là ủy viên học tập của lớp, Từ Hưng luôn phụng hiến tinh thần chí công vô tư của mình như những người đầu tàu gương mẫu, “Ok, chơi gì đây?”

Hướng Tề nói: “Truth or dare (*) nhé?”

(*) Sự thật hay thách thức.

Từ Hưng nghe vậy thì tỏ ra rất hứng thú, cậu ta kéo Thanh Thanh vào nhóm, “Tới đây tới đây, tụi mình chơi với cậu ta đi!”

Thanh Thanh vừa tham gia thì người nào đó cũng tự vào nhóm theo.

Từ Hưng hỏi: “Chơi kiểu gì thế? Chơi đoán số hay gì?”

“Xoay bút.” Khấu Vân nói vậy, cậu tùy tay cầm bút bi đặt lên mặt bàn, tỏ ý mời các vị chơi trước.

“Để tôi trước cho, sau đó cứ thế mà chuyển người theo hướng kim đồng hồ.” Hướng Tề xoay bút, chiếc bút xoay nhanh vài vòng rồi dừng lại, đầu bút chĩa về hướng Từ Hưng, Hướng Tề hỏi: “Cậu đấy, truth or dare?”

Từ Hưng nghĩ ngợi một lát, nói: “Nói thật đi.”

Hướng Tề xoa tay hầm hè, cậu ta cười khà, hỏi: “Vì sao cứ thích giảng bài cho Úc Đam Thanh thế?”

Vấn đề này khiến hai đương sự đều không khỏi sửng sốt, họ liếc nhau xong rồi lập tức nhìn sang chỗ khác, Thanh Thanh bình tĩnh ngồi yên không nói lời nào, cô cảm giác có ai vẫn đang nhìn mình nên không dám ngẩng đầu.

Mà đúng là Khấu Vân vẫn đang nhìn cô, tay cậu nhẹ nhàng xoay chiếc bút “cướp” được từ chỗ cô.

Mặt Từ Hưng đỏ tới mang tai, cậu ta lắp bắp nói, “… Có, có phải thế đâu? Bọn tôi là bạn cùng bàn thôi, có vấn đề gì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau mà, không phải đối xử đặc biệt gì đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Hướng Tề cũng chỉ cố ý trêu chọc chút thôi, cậu ta hớn hở đưa bút cho Từ Hưng. Từ Hưng xoay bút, cán bút xoay vòng vòng rồi chĩa thẳng về phía Khấu Vân, Từ Hưng sáng mắt, hỏi: “Truth or dare?”

Khấu Vân chọn nói thật không hề nghĩ ngợi, thách thức ở lớp là phải làm thật chứ không đùa.

Từ Hưng cười hỏi: “Cậu có thích cô gái nào không?”

Khấu Vân đột ngột ngừng xoay bút, cậu nắm chặt bút chì bấm, nói: “Có.”

“Ai? Ai thế?” Hướng Tề hóng hớt thò lại sát cậu, “Có tiện lộ tên không?”

“Người tiếp theo.” Khấu Vân nói.

Người tiếp theo là Thanh Thanh, cô cẩn thận xoay bút, cán bút hơi lệch khỏi quỹ đạo, chậm rãi xoay hai vòng rồi chỉ vào chính cô…

“Để tôi để tôi hỏi cho!” Hướng Tề vươn mình về đằng trước như muốn ăn thịt người đến nơi, cậu ta hưng phấn đến độ phổng mũi, “Truth or dare?”

“Nói thật.”

“Cậu thích kiểu con trai thế nào?” Trong mắt Hướng Tề lóe lên ánh sáng hóng hớt.

Thanh Thanh nhận thấy ba người xung quanh đều nhìn mình chằm chằm, mà ai đó ngồi đối diện lại bắt đầu xoay bút, cô ngại ngùng nói: “Tôi chưa nghĩ tới chuyện này bao giờ.”

Hướng Tề sốt ruột, “Sao lại chưa nghĩ tới bao giờ được?”

Cô nói: “Không có thật mà.”

Hướng Tề thử hỏi, “Ví dụ như thành tích tốt này, phẩm hạnh cũng tốt này, thích giúp đỡ mọi người, dễ tính, với ai cũng rất đôn hậu.”

Từ Hưng giận dữ nói: “Lúc cậu nói lời này có thể đừng nhìn tôi chằm chằm được không?!”

Thanh Thanh: “…”

Hướng Tề đành đổi đối tượng, cậu ta nhìn về bạn cùng bàn của mình, “Ví như trông đẹp trai, trông đẹp trai, trông đẹp trai…”

Khấu Vân: “Tôi hẳn là còn những ưu điểm khác nữa đấy.”

Thanh Thanh: “…”

Lúc về trên xe vẫn chen chúc như cũ, Tiểu Bạch vẫn ngồi xa tít chơi game một mình, cậu vẫn đứng sau lưng Đam Thanh làm tay vịn cho cô, cô vẫn không dám nắm chặt tay cậu như cũ.

Nhưng đi được nửa đường cậu lại kéo cô xuống xe.

“Tiểu Bạch còn chưa xuống mà.” Cô quay lại phía sau tìm em trai.

“Thằng bé tự về nhà được.” Cậu thản nhiên cầm tay cô kéo Đam Thanh về phía trước, nhưng mới được hai bước cô đã rụt tay lại.

Khấu Vân dẫn cô vào cửa hàng văn phòng phẩm, chính cậu đi dọc theo kệ bán bút chì xem xét.

Đam Thanh im lặng đi theo cậu, hỏi: “Đến đây làm gì? Cậu mua bút à?”

Cậu dừng lại, lấy mấy chiếc bút chì bấm ra khỏi ống đựng bút rồi đặt trong lòng bàn tay mình, “Cậu chọn một cái mình thích đi.”

Tuy thấy khó hiểu nhưng cô vẫn cúi đầu nghiêm túc chọn lựa, cuối cùng chọn một chiếc bút màu xanh cho cậu.

Cậu nói: “Của cậu đấy.”

“Cậu mua bút cho mình làm gì?”

“Mình lấy chiếc bút cũ của cậu nên trả cái mới.” Cậu cất mấy chiếc bút còn dư vào chỗ cũ.

“Cậu trả nó lại cho mình là được.” Cô nói.

“Không trả.”

“…”

Khấu Vân quay đi về phía kệ sách, cậu chậm rãi dạo bước dọc theo giá để hàng, cô đành phải theo sau, Đam Thanh mới lại gần đã nghe thấy cậu hỏi: “Cậu cảm thấy Từ Hưng có thích cậu không?”

Cô ngừng chân, liếc Khấu Vân nhưng thấy vẻ mặt cậu vẫn rất bình thản.

Thanh Thanh nhìn bút, cô nói: “Không, cậu đừng nghe Hướng Tề nói lung tung.”

“Vậy còn cậu thì sao?” Cậu rút một quyển tạp chí ra đọc.

“—— Hả?” Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhận thấy cậu còn đang tập trung đọc sách, vẻ mặt vẫn bình thản như thể câu vừa nãy chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, cô nói nhỏ: “Không.”

“Hừ.”

“…”

Buổi tối, Thanh Thanh vừa tắm rửa ra khỏi toilet thì đập vào mặt là gương mặt đẹp trai đang cười của Tiểu Bạch, cô khó hiểu đi lướt qua người cậu bé, Tiểu Bạch lập tức đuổi theo hỏi: “Chị, trên đường về nhà chị với anh Vân đi đâu thế?”

Cô nói đúng sự thật, “Tới cửa hàng văn phòng phẩm, bọn chị đi mua bút.”

“Mua bút á?” Cậu bé tỏ ra sửng sốt, nói: “Sao em lại không tin được nhỉ?”

“Sao chị biết được nhỉ?” Cô dừng lại, mở cửa vào phòng.

“…”

7 giờ sáng thứ bảy Thanh Thanh dậy làm bữa sáng.

Mới sáng sớm Chu Hòa Nghi và Tô Bách ngủ dậy thấy trong bếp hơi ồn bèn tới nhìn xem, xong cả hai lại hớn hở ra phòng khách ngồi chờ bữa sáng của cháu gái.

Chẳng bao Khấu Vân cũng xuống lầu, cậu chào hai ông bà xong bèn đi vào bếp, vừa vào đã thấy cô cầm dao cắt bánh, quanh bàn hơi lộn xộn.

Cậu rót một ly nước ấm rồi tới gần cô, hỏi: “Cái gì đây?”

Đam Thanh tắt lửa, cô cuộn lớp bánh mì và trứng mỏng lại rồi để nó vào mâm sứ đầy ụ, sau đó mới nói: “Bánh trứng, cậu ăn thử xem.”

Cậu nhìn bánh trứng cuộn màu vàng nhạt trên mâm, uống hai cốc nước làm ấm dạ dày rồi mới cầm bát đũa ra gắp một miếng nếm thử, sau đó nuốt vào bụng, cả quá trình cậu vẫn thong thả ung dung, trông cực kì văn nhã, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.

“Ăn ngon không?” Bỗng dưng Đam Thanh thấy không chắc lắm.

“Ừ.” Khấu Vân lên tiếng.

“Ăn ngon sao chẳng phản ứng gì vậy?” Cô cảm thấy hơi buồn cười.

“Phải phản ứng thế nào cơ?” Cậu hỏi.

Cô nghĩ, “Tiểu Bạch ăn đồ mình nấu sẽ bày ra vẻ mặt như được ăn một bàn Mãn Hán toàn tịch ấy.”

Cậu đặt bát đũa xuống, uống một ngụm nước ấm xong mới nói: “Lúc ăn Mãn Hán toàn tịch vẻ mặt mình cũng thế này.”

“Mình biết.” Cô dọn bột mì rơi trên bàn.

“Sao cậu biết?” Cậu tựa eo vào mép bàn, bưng ly nước uống từng ngụm một.

“Cậu lúc nào cũng vậy mà.” Cô lại dọn đồ vào bồn rửa.

“Ý cậu là, nhiều năm nay cậu vẫn âm thầm chú ý tới mình à?”

“… Không phải.”

Cô không thấy cậu nhưng lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ như có như không vang lên bên tai, Đam Thanh không hiểu sao lại thấy nóng tai, cô nhanh nhẹn rửa sạch tay rồi cầm đôi đũa bưng mâm chạy ra.

Khấu Vân uống chén nước trên tay xong mới theo ra ngoài.

Áp lực học tập của học sinh cấp ba rất nặng nề, Thanh Thanh ăn sáng xong lại chạy về phòng làm đề, cô mới làm được hai bài đã có người tới gõ cửa, Đam Thanh nhớ mong bài tập nên ra mở cửa xong bèn quay lại định làm bài tiếp, nhưng mới xoay đi thì đột ngột dừng lại, quay trở về: “Cậu ——”

“Ngòi chì.” Khấu Vân nói.

“À.” Cô chạy về bàn đưa cho cậu cả hộp ngòi chì, “Cậu cầm hết đi, đỡ phải chạy tới chạy lui.”

Cậu cúi mặt rút một chiếc ngòi chì ra, “Cậu chê mình quấy rầy việc học của cậu đấy à?”

Cô lặng lẽ đáp, “Ừ.”

Khấu Vân: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.