Đại khái hồi Úc Thần bốn hay năm tuổi từng xem một bộ phim hoạt hình tên là “Hoa tiên tử” với cô bé nhà bên, nội dung thế nào anh không nhớ lắm, thậm chí gần như còn chẳng nhớ rằng mình đã từng xem một bộ phim như thế.
Bỗng nhiên giờ khắc này, Hoa tiên tử lại hiện lên tưng bừng trong trí nhớ của anh, hình tượng vẫn rõ ràng như thể chưa từng phai nhòa
Hoa tiên tử có một mái tóc… kiểu bạch tuộc, bên trên còn có đủ thứ lấp la lấp lánh.
Nếu bỏ qua điểm này thì cô gái trong phòng quả thực có điểm giống Hoa tiên tử đấy chứ.
Úc Thần thấy mình hơi buồn cười.
Nhìn một cô gái thôi mà lại nghĩ tới cả một bóng dáng đẹp đẽ trong kí ức đã bị bỏ quên từ lâu, có vẻ hơi lãng mạn thì phải?
Trong lúc anh đang hoảng hốt thì điện thoại rung lên, là điện thoại từ “hiệu sách Sơn Nguyệt”, anh nghe điện thoại, vừa lặng lẽ bước xuống lầu vừa nói với đầu dây bên kia: “Đến ngay đây.”
……
Lúc Lệnh Tử ra khỏi tòa nhà văn hóa cũ thì sắc trời đã tối sầm lại.
Gió thoảng từng đợt khi vào chạng vạng, từ từ thổi khô hết mồ hôi trên người cô, Lệnh Tử chỉ đổi lại quần đồng phục, bên trên vẫn mặc nguyên áo ba lê và khoác áo khoác, cô ôm một đống đồ lên xe, ngồi ở hàng sau.
Sau khi về đến nhà, Lệnh Tử lên lầu tắm rửa xong xuôi mới xuống lầu ăn cơm.
Chu Hòa Nghi vừa lột vỏ tôm cho cô vừa hỏi: “Hôm nay lớp con đổi chỗ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-khi-noi-nho-no-hoa/184938/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.