Sau khi chuông cửa vang lên hai tiếng Lệnh Tử cứ nhìn kim giây của chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn sách mãi.
2, 5, 7, 10 ——
Chuông cửa lại vang lên.
Cô thay một bộ thường phục xong xuôi mới xuống lầu, Lệnh Tử cuống cuồng mở khóa cửa sắt ra, cửa mở, người xuất hiện bên ngoài lại khiến cô ngạc nhiên, “Anh Hoắc?”
Không phải anh ấy…
Có lẽ do vẻ mặt cô tuy ngạc nhiên nhưng lại chẳng có vẻ gì là vui mừng nên Hoắc Cảnh Hành thấy hơi xấu hổ, “Ngại quá, tôi nhớ đã nhắn tin cho em nói hôm nay sẽ tới một chuyến, chị Tô Hiểu nhờ tôi mang đồ đến cho em.”
Tuy rằng em cũng không trả lời tin nhắn…
Ngày đó Hoắc Cảnh Hành không nói rằng thực tế anh gọi cô Lệnh Tử là chị Tô Hiểu chứ không phải cô Tô, bởi vì phát âm giống nhau nên thường xuyên sẽ bị hiểu sai ý, nhưng tóm lại không ảnh hưởng gì nên anh ta vẫn cứ gọi thế. (*)
(*) Nguyên văn: Tô Hiểu tỷ (chị Tô Hiểu) và Tô tiểu thư (cô Tô).
Lệnh Tử mở WeChat ra kiểm tra, đúng là có thật.
Cô không để ý lắm, anh ta gửi tin nhắn tới lúc 8 giờ tối qua, lúc ấy cô còn đang ở chỗ thảm đỏ, hơn nữa từ lúc về đến lúc ngủ cũng không chạm vào điện thoại, đến tận buổi sáng Khương Lê nhắn cho cô hơn 10 tin WeChat đẩy tin nhắn của anh ta xuống dưới nên mới bị cô bỏ qua.
“Sao anh không gọi điện thoại?” Cô thấy hơi ngại.
“Tôi nghĩ,” Hoắc Cảnh Hành hơi trầm tư, anh ta do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-khi-noi-nho-no-hoa/1499455/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.