“Được làm diễn viên múa hẳn là ước mơ của nhiều cô gái nhỉ? Thơ cổ có câu: Phiêu nhiên chuyển toàn hồi tuyết khinh, yên nhiên túng tống du long kinh (*). Lệnh Tử có phải bị ảnh hưởng từ mẹ nên mới có khuynh hướng yêu thích múa không?”
(*) Trích từ Nghê Thường Vũ Y ca của Bạch Cư Dị. Ý đại khái để miêu tả dáng múa thướt tha uyển chuyển.
“Khi còn nhỏ tôi không có khái niệm cụ thể về múa, sở dĩ tiếp xúc với múa là do ý của mẹ, dần dà hình thành thói quen nên cũng không phải là có khuynh hướng hay gì khác cả.” Có vài thứ một khi ngấm vào xương vào máu thì tình cảm sẽ càng thêm sâu nặng.
“Nghe nói bạn đã học múa từ hồi 4 tuổi, có thể nói là lớn lên cùng nghiệp múa nhỉ, có cảm thấy thời thơ ấu không hoàn chỉnh không? Những bạn nhỏ khác rõ ràng có thể đi chơi khắp nơi.”
“Múa và ba mẹ đã đủ khiến thời thơ ấu của tôi trọn vẹn rồi.”
Quá trình một hỏi một đáp thật nhạt nhẽo, nhất là khi MC lại không biết cách chủ động mở rộng đề tài.
MC bắt đầu nghĩ ngợi mà chuyển chủ đề.
Chị gật đầu, lại cười hỏi: “Khi còn nhỏ chắc bạn cảm thấy mẹ rất đẹp đúng không? Lệnh Tử giống mẹ hay ba nhiều hơn?”
Lệnh Tử nói: “Giống ba nhiều hơn, tôi không đẹp bằng mẹ.”
“Vậy xem ra ba bạn cũng rất đẹp trai nhỉ.”
“Vâng.”
MC bỗng nhiên cười khúc khích.
Lệnh Tử: “…”
Khương Lê ngồi dưới tỏ ra cạn lời, “Mới lúc nãy nói mình giống ba không đẹp bằng mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-khi-noi-nho-no-hoa/1499452/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.