Lệnh Tử đi được một đoạn ngắn mới để ý Khương Lê không theo kịp, cô vội quay đầu lại tìm cô ấy, thấy Khương Lê đứng ngoài cửa nhà hàng sững sờ nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó, Lệnh Tử cũng quay sang nhìn theo cô ấy…
Anh đứng đầu đoàn người, lững thững đi tới.
Tóc mái không dài không ngắn đã dứt khoát được cắt ngắn, áo sơ mi màu đen và quần tây thẳng thớm càng tô điểm cho vẻ đẹp trai của anh, âu phục được cởi ra vắt trên cánh tay.
Điều không thay đổi là khi anh nghiêng mặt nói chuyện với người khác, gương mặt luôn tỏ ra vẻ bất cần.
Mấy năm rồi? Tám năm? Hay chín năm?
Mười năm.
Từ năm ấy cô mười tám đến năm nay hai mươi tám tuổi.
Từ lúc xưa anh mặc áo vận động chui đầu đến bây giờ mặc âu phục giày da…
Kỳ thật cô cũng không tìm ai truy hỏi tin tức về anh, người không tới, tôi không đợi.
Người đã tới, tôi không muốn gặp.
Cô lùi về sau hai bước, xoay người đi về hướng khác, chưa được mấy bước đã bị Khương Lê chạy tới cầm tay, Lệnh Tử giãy giụa, cô nói: “Khương Lê, bây giờ tớ không muốn gặp anh ta.”
Khương Lê nghiêm túc nói, “Cậu phải gặp, trong giới cũng rộng tới vậy thôi, sớm muộn gì cũng phải gặp, cứ tránh đi thì chẳng còn gì hay nữa, mà lại, cậu càng không muốn gặp Úc Thần càng có nghĩa là cậu vẫn để ý cậu ta.”
Đoàn người phía sau dần lại gần chỗ họ, Khương Lê kéo Lệnh Tử tới chỗ đó, cô cười nói: “Đạo diễn Úc, lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-khi-noi-nho-no-hoa/1499449/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.