Tần Việt bưng trà nóng thò đầu ra khỏi tấm rèm cửa, ngoài kia tuyết đã bay khắp trời, chú ngẩng đầu nhìn lên trên, bên hiên hiệu sách có hai ngọn đèn lồng đang rũ xuống, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng phần tua rua đã dính tuyết, trông như thể dãi gió dầm sương.
Hai bên đường phố cũng được giăng đèn kết hoa, giữa trời băng đất tuyết thế này cũng sôi động thêm phần nào, tuy chẳng đẹp đẽ cho nổi nhưng cũng có nét hấp dẫn riêng.
Tần Việt liếc về phía phòng Úc Thần nhưng chỉ nhìn thấy lối ngoặt, trời tuyết rơi dày thế này có lẽ nó vẫn đang ru rú trong phòng, tính tình quái đản của tên nhóc này tột cùng giống ai vậy không biết?
Tuyết rơi không nhanh không chậm, chạm đất trong im ắng, lặng lẽ bước vào đêm.
…
Úc Thần cởi được một nửa số cúc áo sơ mi của Lệnh Tử thì kéo vạt áo trái của cô sang một bên làm lộ ra nửa bờ vai nhẵn nhụi, xương quai xanh mảnh dẻ, phía dưới là đôi gò bồng đào được vây kín dưới áo ngực màu đen, xuống dưới nữa vẫn còn bị áo che khuất.
Lần trước anh từng nhìn thấy một lần khi tình cờ thấy Lệnh Tử thay đồ trong phòng luyện múa, từ xa cũng đã mê mẩn bởi làn da trắng nõn nà của cô, hiện tại nhìn gần lại càng khó nhịn nổi.
Úc Thần lại gần Lệnh Tử hơn, môi anh dán sát vành tai cô, anh thì thầm: “Chuyện này có lẽ không được văn minh lắm đâu, em chắc là đã sẵn sàng chứ?”
Cô mím môi không nói gì, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-khi-noi-nho-no-hoa/1499446/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.