Chủ nhật, Lệnh Tử ở phòng luyện múa của mẹ cả sáng, chiều thì cô ở nhà làm đề, tối Tô Bách lại dẫn cô đến phòng luyện múa đón mẹ, sau đó cả nhà ăn cơm ở ngoài.
Lệnh Tử đã lên cấp ba nên áp lực học tập rất lớn, bình thường cô trừ học thì sẽ luyện múa, đoàn múa của Chu Hòa Nghi tháng này phải đi diễn nên bà thường về sau giờ cơm, Tô Bách thì đỡ hơn, ông là giảng viên đại học, chương trình dạy cũng nhẹ nên về rất đúng giờ.
Cũng chỉ có cuối tuần cả nhà mới quây quần ăn một bữa cơm.
Gần 1/5 lại phải sửa báo bảng.
Lần này Diêu Yểu tham gia diễn kịch nên không có thời gian làm báo bảng, còn Trần Dương tuy cũng diễn kịch nhưng chỉ là thành viên khách mời nên vẫn có thể làm cả hai phần việc, tạm thời nhóm làm báo bảng vẫn cần tìm một bạn khác đến giúp nữa, Lệnh Tử nghĩ ngay đến Khương Lê.
Nhưng Khương Lê lại nói: “Tớ cũng muốn cống hiến cho lớp lắm chứ, nhưng vấn đề là chữ tớ xấu, vẽ cũng chẳng ra sao… Ủa? Sao nói thế tớ lại có ảo giác bản thân vô dụng thế nhỉ…”
Trần Dương nghe xong bèn hỏi: “Cậu chắc đấy là ảo giác mà không phải sự thật à?”
Khương Lê lười biếng liếc cậu ta, từ lần trước cô ấy đùa với Trần Dương làm Lệnh Tử bị thương thì đã thề độc phải chững chạc hơn, không là sẽ cạo đầu xuất gia, Khương Lê hờ hững trước tất cả mọi lời khiêu khích của Trần Dương, cô ấy nói với Lệnh Tử: “Yên tâm, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-khi-noi-nho-no-hoa/1499429/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.