Tiết cuối buổi chiều lão Trương đột nhiên vào lớp tuyên bố tin Hạ Bạch Vi chuyển trường, hầu hết các bạn trong lớp đều không biết chuyện này, lão Trương vừa ngắt lời đã có tiếng xì xào tỏ ra kinh ngạc.
Hạ Bạch Vi còn lên bục giảng nói mấy lời lưu luyến, hốc mắt cô ấy hồng hồng như đã khóc.
Sau khi tan học còn có mấy bạn chạy đến chia tay với Hạ Bạch Vi. Khương Lê nhìn từ xa mà cũng thấy phiền muộn vì cuộc chia ly bất thình lình này, “Tuy bình thường cũng chẳng nói gì với nhau nhưng tự nhiên người quen chuyển đi cũng buồn thật đấy.”
Lệnh Tử vừa dọn sách vở vừa nói: “Ừ.”
Khương Lê nhìn cô, “Giờ cậu định đến nhà văn hóa cũ luyện múa à?”
Lệnh Tử vẫn chỉ ừ.
“Tớ có thể xem dáng vẻ mê hoặc lúc múa của cậu không?” Khương Lê cười hì hì.
“Cậu chưa thấy bao giờ sao biết nó mê hoặc được?” Cô trêu, “Hay lại tự mặc định?”
“Thì bởi,” Khương Lê định sờ túm tóc mái vốn không tồn tại của mình, “Tớ cam chịu mọi phẩm chất tốt đẹp của cậu, không chấp nhận phản bác.” Cô ấy nhe răng cười, “Tớ chung thủy với cậu chưa?”
“Cực kỳ chung thủy.” Lệnh Tử ôm cặp đứng lên, “Đi thôi.”
Trước khi hội diễn văn nghệ bắt đầu thì Úc Thần phải có trách nhiệm làm đạo diễn nên anh không thể phân thân đi bảo vệ cô được, Lệnh Tử cũng không hề liếc anh mà tay trong tay với Khương Lê, cứ thế đi thẳng.
Úc Thần ngồi tại chỗ thầm xúc động —— cái đồ vô tâm!
Anh đang buồn bực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-khi-noi-nho-no-hoa/1499426/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.