Hai năm sau, Na Uy. 
"Anh ơi!" 
Bé trai lạch bạch dẫm trên nền tuyết trắng chạy tới, như tên lửa phóng về một hướng. 
"Nhạc Nhạc, con chạy chậm thôi —— " 
Người mẹ trẻ đơn thân đuổi theo phía sau, nhìn bé con nhà mình nhào vào lòng một người đàn ông. Cô nén tiếng thở gấp chỉnh lại mấy sợi tóc rối, mặt đỏ tim rộn ràng chào hỏi: "Chào anh Vương." 
Vương Vu Dạng ừm một tiếng, phủi tuyết trên mũ bé con: "Hai người chuẩn bị về nước?" 
"Em đặt vé bay ngày mai." 
Người mẹ trẻ tuổi mua chút đồ ăn vặt từ siêu thị, tiếc nuối nói: "Hai mẹ con em ở đây hơn mười ngày rồi cũng không xem được cực quang, xem ra lần này không đủ may mắn. Đành chờ cơ hội lần sau vậy." 
Cô la khẽ: "Nhạc Nhạc, áo con ướt thế đừng có trèo lên người chú, xuống đây nhanh." 
"Không phải chú, là anh mà." 
Bé con gào lên: "Mama, mama gọi sai rồi, ngốc quá đi!" 
Người mẹ trẻ lúng túng ngẩng đầu, bắt gặp người đàn ông nhìn con cô mỉm cười, người ấy đẹp hơn cả cực quang cô nhìn thấy trong ảnh, đến mức khiến người ta không dời nổi mắt. Cô lặng người. 
Vương Vu Dạng nhéo nhéo mũi bé con: "Nhạc Nhạc, chú hơn ba mươi tuổi rồi, không phải anh nữa." 
"Là anh mà." Bé con giật bao tay xuống, đôi tay trắng nộn thịt mịn màng áp lên tay anh, "Anh ơi, em thích anh lắm." 
Vương Vu Dạng lấy kẹo bạc hà từ túi áo khoác ra cho bé con. 
Bé con nhìn mẹ trước, được đồng ý mới đưa tay ra nhận quà, vui vẻ nhảy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hung-dong/1775844/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.