Vương Vu Dạng cho rằng Tô Mạt sẽ đưa anh đến phòng thí nghiệm, nhưng mùi thuốc mỗi lúc một nhạt dần, anh mới biết rằng đích đến không phải ở đó. 
Anh thở một hơi, có thể kéo dài chút ít thời gian. 
Vương Vu Dạng vừa đi vừa nghỉ ngơi, Tô Mạt ở phía trước không chờ, ôm cún con đi rất thong thả. 
Bất thình lình, Vương Vu Dạng nghe thấy giọng Tô Mạt vang lên từ bóng tối: "Thẩm nhị gia, anh sợ à?" 
Vương Vu Dạng nói: "Sợ chứ." 
Tô Mạt cười khẽ: "Không nhìn ra." 
Mấy giây sau, Tô Mạt lại hỏi, với vẻ rất tò mò: "Sợ cái gì? Thay đổi trí nhớ?" 
Vương Vu Dạng chậm rãi bước đi, hờ hững nhíu mày: "Có người không sợ?" 
"Ở một khía cạnh nào đó trí nhớ là thứ không thể thay thế. Đó thực tế chỉ là sự định vị cảm xúc con người trong một khoảng thay nhiều giai đoạn sang một giai đoạn mới, và duy trì quỹ đạo ấy mà không ảnh hưởng đến sức khỏe con người, càng không ảnh hưởng đến mạng sống." 
Giọng Tô Mạt êm dịu, gần như muốn an ủi thứ gì đó: "Không chừng rằng khi thay đổi trí nhớ, sẽ làm nên một "bản thân" khác, làm chủ một cuộc sống mới, sẽ sống thoải mái hơn, đạt đến hạnh phúc mà trước đây không thể chạm tới." 
Vương Vu Dạng ngửi thấy hương hoa nhài thoang thoảng, biết Tô Mạt đang ngừng lại, anh bước đến. 
"Ý nghĩa duy nhất của "giả thuyết" là làm lung lay thực tế." 
Câu này không biết chọc phải chỗ nào của Tô Mạt, Vương Vu Dạng phát hiện rất rõ hô hấp của người nọ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hung-dong/1775839/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.