Vương Vu Dạng ngủ dưới hầm, lúc tỉnh dậy đã ở trên tàu. 
Không ngoài dự đoán, trên mu bàn tay lại có một lỗ kim mới. 
Mảng máu bầm nọ khiến Vương Vu Dạng có phần buồn nôn, anh ho vài tiếng, dạ dày nóng như lửa thiêu, cổ họng đau rát. 
Vương Vu Dạng nằm trong khoang tàu không biết bao lâu, đến khi cơ thể không còn quá yếu ớt nữa, anh cố sức gượng dậy, sắc mặt tái nhợt. Bước ra ngoài, ánh sáng đột ngột tràn vào võng mạc khiến anh nheo mắt lại. 
Như thể lần cuối cùng được nhìn ngắm bầu trời đã là chuyện của đời trước rồi. 
Hừng đông. 
Vương Vu Dạng nhìn mặt trời đỏ như lửa dần nhô lên ở phía đông, ánh quang tràn ra bốn phía nhuộm mặt biển một màu đỏ rực. 
Phong cảnh tuyệt đẹp ấy dần hiện lên rõ ràng nơi đáy mắt dày đặc tơ máu của anh, cơn gió biển mặn chát ập đến, quần áo anh bay tán loạn. 
Anh đứng nơi vầng hào quang đỏ lóa rực rỡ, cơ thể cao gầy bệnh tật như phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt. 
Như vẫn là người đứng đầu Thẩm Thị ngày ấy. 
Chẳng biết Lâm Thiếu Nam đến từ lúc nào, y đứng lặng nhìn người đàn ông nọ một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng: "Nhị gia." 
Vương Vu Dạng quay lưng về phía y ngắm mặt trời mọc, không quay đầu. 
Lâm Thiếu Nam đến phía sau người nọ, cúi người, trán tựa trên lưng anh. 
Một động tác rất thân mật và tự nhiên, đong đầy ý luyến quyến không muốn xa rời. 
Vương Vu Dạng chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hung-dong/1775837/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.