Lúc Vương Vu Dạng tỉnh dậy, trước mắt anh là trần nhà trắng xóa. 
Nhớ tới trước khi ý thức biến mất, anh cảm nhận được cơ thể của thanh niên bảo vệ mình căng cứng lên, tiếng nổ tung và rên rỉ đau lớn vang lên cùng một lúc, sắc mặt anh thay đổi, lập tức muốn đứng lên theo phản xạ. 
Kết quả, lưng vừa nhấc lên đã đổ sập về giường. 
Vương Vu Dạng đang định lên tiếng, ngoài cửa đã có tiếng bước đi dồn dập, Hùng Bạch bặm môi ỉu xìu mở cửa vào, hai mắt nhìn người trên giường. 
"Chú!" 
Hùng Bạch tỉnh táo lại, mừng rỡ kêu to vồ tới, cậu nhóc nắm chặt tay Vương Vu Dạng, mừng đến phát khóc: "Chú tỉnh rồi, quá tốt rồi. Mẹ nó, thật sự quá tốt rồi!" 
"..." 
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn cửa phòng: "Cậu ấy đâu?" 
Đôi ngươi Hùng Bạch đảo sang chỗ khác, Vương Vu Dạng bắt được, nhíu mày, hỏi lại lần nữa. 
"Ở bệnh viện ạ." Hùng Bạch nhỏ giọng nói. 
Vương Vu Dạng trầm xuống. 
Hùng Bạch cảm thấy được sự kỳ lạ của chú khiến người ta sợ hãi, vội vàng đôn lời: "Chú ơi chú đừng lo lắng ạ, lão đại đã vượt qua nguy hiểm rồi, thể chất của anh ấy hơn người bình thường, khả năng phục hồi lại nhanh, mấy ngày nữa là xuất viện được rồi ạ." 
Tiếng nói khựng lại, cậu nhóc rủ đầu xuống: "Cơ mà ý..." 
Tim Vương Vu Dạng vọt đến cổ họng: "Cơ mà thế nào?" 
Hùng Bạch dẩu dẩu môi: "Đầu lão đại bị thương, cạo trọc mất tiêu." 
Tim Vương Vu Dạng trở về chỗ: "Ra vậy..." 
Hùng Bạch nhìn phản ứng của chú, cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hung-dong/1775824/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.