Chương trước
Chương sau
Trời âm u, gió lạnh tạt qua cửa sổ, len lỏi vào phòng.
Vương Vu Dạng hơi đau đầu, anh đóng cửa sổ lại, ngồi dựa tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm hôm qua không ngủ, sáng sớm đã bị gọi lên cục cảnh sát lấy khẩu cung, đau dạ dày không chịu nổi, về nhà không ăn được mấy miếng cháo đã phải an ủi Tiểu Khâu, sau đó là cha mẹ Hà Trường Tiến, lại chịu ảnh hưởng bởi tình cảm của nguyên chủ mà khóc một lúc.
Còn bị bế công chúa, lần đầu tiên trong đời, tức không chịu được.
Hết lần này đến lần khác, không nghỉ ngơi nổi.
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên đứng bên giường hút thuốc.
Đường nét cơ thể rõ rệt, mắt một mí, dáng mắt hẹp dài sắc bén, sống mũi cao, môi mỏng, cả gương mặt cứng cỏi lạnh lùng. Thân hình cao lớn cường tráng, tay chân thon dài, bộc phát sức mạnh ngập tràn.
Nhìn từ góc độ nào cũng không mềm yếu dịu dàng.
Chu Dịch cúi đầu hút thuốc, bỗng nghe người đàn ông nọ hỏi: "Cậu đang giận?"
Hắn khép hờ mí mắt, không nói.
"Lại đây." Vương Vu Dạng vẫy tay.
Chu Dịch giương mắt nhìn anh vài giây, đi tới.
Vương Vu Dạng chỉ chỉ bên giường: "Ngồi xuống."
Đại não Chu Dịch không kịp suy nghĩ, cơ thể đã nghe theo, thả lỏng bờ vai.
Vương Vu Dạng nhìn thanh niên trước mặt, lúc này bản tính như con sói hoang dã đã được thu lại, trở thành một con chó to lóng ngóng đáng yêu.
"Chú không thích bị đối xử như vậy, đánh cậu thế thôi đã là dung túng lắm rồi, nếu là người khác, không phải chỉ đánh một chút là xong chuyện đâu."
Chu Dịch nhếch môi: "Lâm Thiếu Nam thì sao?"
Vương Vu Dạng nói: "Cũng vậy."
Chu Dịch quay đầu.
Vương Vu Dạng đối diện với ánh nhìn kinh ngạc của thanh niên, không khỏi bật cười: "Tới giờ còn chưa hiểu."
Chu Dịch giống một đứa nhỏ đang chờ được cho kẹo, cẩn thận từng li từng tí một, giấu đi cảm xúc nóng bỏng cùng mong đợi, sợ khiến người lớn không vui, sẽ không cho hắn kẹo.
Vương Vu Dạng búng tay lên trán hắn: "Ngốc."
Ngay sau đó, anh áp đến gần, hôn lên chóp mũi hắn một cái.
Điếu thuốc bên môi Chu Dịch rơi xuống.
Vương Vu Dạng vừa dựa về đầu giường, eo lập tức bị một cánh tay siết lại, mạnh mẽ đổ vào lồng ngực rắn chắc phía đối diện.
Một nụ hôn nóng bỏng mà thô bạo rơi trên mi mắt anh.
Trong họng Vương Vu Dạng tràn ra tiếng cười khẽ: "Tiểu Dịch, hôn môi không?"
Vừa dứt lời, cảm giác mềm mại trượt xuống, thành kính mà kích động áp vào giữa môi anh.
Nhiệt độ ở đầu giường không ngừng tăng lên.
Điếu thuốc trên tấm nệm bị dụi tắt, để lại một vết cháy đen.
Bầu không khí có thứ gì được thiêu đốt lên, tỏa ra hương vị mê người.
Chu Dịch mạnh mẽ ôm siết người đàn ông nọ vào trong ngực, cái hôn dần trở nên mãnh liệt, lý trí chìm vào run rẩy, tiến vào những bước giằng co cuối cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy.
Vương Vu Dạng không chịu nổi, ngửa đầu ra sau: "Được rồi, Tiểu Dịch."
Gáy bị ghì trở lại, tiếp tục chịu đựng hồi cướp đoạt mới như cuồng phong bão tố.
Trên môi đau xót, mùi tanh ngọt xộc vào hơi thở, Vương Vu Dạng nhíu mày cắn thanh niên nọ một cái, thừa dịp hắn khựng lại mà đẩy ra: "Được rồi."
Chu Dịch dụi đầu vào cổ anh, một tay ghìm lấy eo, tay còn lại luồn vào mái tóc chấm dài kia, bàn tay với khớp xương rõ ràng quấn lấy mấy lọn tóc, từng đợt thở dốc hổn hển tựa dã thú cận kề mất kiểm soát, đáy mắt trở nên đỏ ngầu.
Dục vọng nơi thanh niên trào dâng mãnh liệt.
Không biết vì sao, lại khó chịu đến muốn bùng nổ.
Vương Vu Dạng liếm vết máu trên môi, vừa rồi thanh niên nọ như chó hoang đói ăn lâu ngày đột nhiên được cho thịt, chỉ hận không thể ngấu nghiến cả xương, da đầu anh thực sự có phần tê dại lên.
Cơ thể bị giam cầm bởi sức lực khủng bố đáng sợ, Vương Vu Dạng hít vào một hơi: "Tiểu Dịch, đừng siết chặt như vậy."
Sống lưng không ngừng run rẩy của thanh niên đột nhiên cứng đờ, ngẩng phắt đầu như phản ứng lại điều gì.
"Anh vừa..."
Giọng nói khản đặc của Chu Dịch dừng lại, hắn không nói nữa, chỉ trân trân nhìn vết thương trên môi anh.
Nhiệt độ dồn dập trong cơ thể khiến mạch máu như muốn vỡ tung.
Vương Vu Dạng chạm lên hai bên má nóng rát của thanh niên, vuốt ve đường nét góc cạnh của hắn: "Bình thường cậu thể hiện rõ ràng như vậy, tại sao không chịu nói ra khỏi miệng, còn làm như chú không thấy gì. Trong đầu nghĩ cái gì, hửm?"
Chu Dịch giữ cổ tay anh lại, biểu cảm trên mặt không biến đổi, cũng không nói gì.
Lúc này còn muốn nghĩ một đằng nói một nẻo? Vương Vu Dạng hơi buồn cười, nhưng ý cười không hiện lên nơi đáy mắt: "Buông tay."
Chu Dịch hoảng hốt, bật thốt khỏi miệng theo bản năng: "Thích."
Vương Vu Dạng nhíu mày: "Cái gì?"
"Thích anh." Chu Dịch nắm chặt cổ tay anh, "Tôi thích anh."
Vương Vu Dạng cong cong môi, giọng điệu nhàn nhạt: "Nói ra không phải tốt hơn sao?"
Chu Dịch không đoán được tâm tư người đàn ông nọ, bàn tay riết chặt lấy anh không mảy may buông ra.
Như thể cái siết ấy sẽ khiến hắn tin rằng mình không nằm mơ, tất cả đều là sự thật.
Cổ tay Vương Vu Dạng đỏ hằn lên: "Nhẹ một chút."
Chu Dịch không có phản ứng.
"Tiểu Dịch." Trong giọng Vương Vu Dạng hàm chứa ý khiển trách, "Chú nói cậu nhẹ lại, có nghe không?"
Chu Dịch tỉnh lại, mơ hồ hỏi: "Tại sao anh hôn tôi?"
Ánh mắt Vương Vu Dạng là sự khích lệ dẫn dắt từng chút một: "Trong lòng cậu nghĩ thế nào, thì nói thế ấy."
Cổ họng Chu Dịch khô khốc nhộn nhạo: "Thích tôi?"
Vương Vu Dạng cười: "Đúng vậy."
Anh bâng quơ: "Đại khái nhiều hơn so với cậu nghĩ một chút."
Trái tim trong lồng ngực Chu nháy mắt ngưng đập, giây tiếp theo, nó bắt đầu tăng tốc rồi trở nên điên cuồng hỗn loạn.
Vương Vu Dạng xoa mi tâm thở dài: "Bây giờ có rất nhiều chuyện, chuyện nào cũng chưa ổn định rõ ràng, chú vốn định chờ mọi chuyện lắng xuống lại nói, nhưng cậu vẫn không vâng lời, ồn..."
Lời tiếp theo đã bị một nụ hôn thô bạo chặn kín.
Da đầu Vương Vu Dạng tê dại, phần dưới xương cụt lạnh ngắt, anh xoa gáy thanh niên: "Được rồi."
Chu Dịch ôm chặt anh, không ngừng hôn lên tóc anh, nơi cổ họng là tiếng thở dốc khàn đục kìm nén.
Vương Vu Dạng không có ý định nằm xuống đây, tuổi trẻ nhiệt huyết, đứa nhỏ tinh lực dồi dào này lần đầu vác súng ra trận, không chuẩn bị gì, anh sẽ chết mất.
"Dạ dày chú khó chịu, phải ngủ một lát. Có gì thì chút nữa lại nói, cậu ra ngoài đi."
Chu Dịch giữ chặt anh không buông.
Thanh niên nọ cắt đầu đinh, Vương Vu Dạng không thể nắm tóc hắn, chỉ có thể dùng sức kéo hắn ra, mút lấy khóe môi hắn: "Ra ngoài."
Chu Dịch như bị ma nhập, đứng dậy ra khỏi phòng.
Hùng Bạch ngậm một cây kẹo mút vị vani, cầm kéo cắt bịch thức ăn cho chó trên bàn. Cậu nhóc nhìn lão đại từ phòng đi ra, mắt lập tức trợn to.
Chu Dịch tựa lưng vào cửa phòng, ngơ ngẩn há miệng, cướp đoạt sạch sẽ mọi hương vị thuộc về người đàn ông nọ.
Con ngươi Hùng Bạch sắp rớt ra ngoài đến nơi rồi.
Mẹ tôi ơi, lẽ nào thứ vây quanh lão đại chính là bong bóng hồng trong truyền thuyết?
Hùng Bạch vội vã ném cái kéo cắt thức ăn cho chó sang một bên, chạy tới: "Lão đại, anh..."
Chữ "Tỏ tình" còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị hình ảnh trước mắt nuốt mất tăm.
Môi lão đại xước rồi!
Chu Dịch rốt cuộc cũng phát hiện sự tồn tại của Tiểu Bạch, cảm xúc nơi đáy mắt quét đi sạch bong, nhiệt độ hai bên tai lại không hạ xuống được.
Hùng Bạch hỏi rất ngu: "Lão đại hôn môi với chú à."
Chu Dịch ra phòng khách.
Hùng Bạch tràn đẩy sức sống phóng theo sau, nhai sạch kẹo mút: "Vậy giờ chú với anh bắt đầu quen nhau đúng không?"
Chu Dịch hơi khựng lại.
Hùng Bạch thiếu chút nữa đâm sầm vào, cậu nhóc vòng ra phía trước, cẩn nhận quan sát sắc mặt lão đại: "Đã hôn rồi, chú còn cắn anh nữa, vậy chắc chắn đã yên tâm nhét anh vào ổ rồi, mặc kệ hình thức các kiểu đi."
Chu Dịch không đáp.
Hùng Bạch thấy lão đại ngẩn người, khóe miệng giật giật.
"Tầng hai trung tâm tiểu khu có bán bcs, anh nhanh lên, bôi trơn em lên mạng mua cho anh, giao hàng giờ tiện lắm, nay em chốt đơn là ngày mai giao rồi."
Chu Dịch lau mắt, đầu óc trống rỗng: "Làm gì?"
Hùng Bạch suýt nữa nói làm chú, cậu nhóc đầy ẩn ý: "Phòng hờ sẵn thôi."
Mặt Chu Dịch co rúm lại.
"Lão đại, kho video của em có một đống khổng lồ luôn á," Hùng Bạch càng nói càng hăng, "Trong nước ngoài nước thoải mái, hàng hiếm cả, anh cần không?"
Giọng điệu Chu Dịch lạnh lẽo cứng rắn: "Không."
Hùng Bạch tự hỏi bản thân: "Bây giờ đưa anh hay là sau nhờ?"
Chu Dịch bật thốt lên: "Bây giờ."
"..."
Hùng Bạch nhìn lão đại với vẻ một lời khó nói hết, thích không?
Mặt Chu Dịch không có cảm xúc.
Hùng Bạch bật ngón cái phục sát đất.
Hùng Bạch cắn nát kẹo mút nhai rộp rộp: "Lão đại, em thấy anh phải chuẩn bị sớm. Có một câu nói rất hay, gì mà..."
Ban công có tiếng kêu: "Gâu!"
Hùng Bạch tiếp tục: "Đừng đánh những trận chưa chuẩn bị trước, chuẩn bị sẵn sàng..."
Tiếng kêu nọ lại vang lên, đói bụng rồi: "Gâu gâu!"
Hùng Bạch gọi ra ban công không chút nghĩ ngợi: "Sữa Bò đừng nghịch, con uống nước lót dạ trước đi, đang nói chuyện với ông nội nhà con đây!"
Gào xong, Hùng Bạch lập tức héo rũ.
Chu Dịch cong mắt cười: "Ai là ông nội?"
"Em là ông nội em là ông nội." Hùng Bạch chớp chớp mắt lấy lòng, "Lão đại, em đi đặt hàng cho anh giờ ha."
Nói xong, chân cẳng như được bôi dầu chạy biến ra ban công.
Chu Dịch ngồi trên sofa lấy bật lửa mở ra, đóng vào, lại mở ra.
Niềm vui sướng khôn xiết như điên dại hiện lên từng chút một, choán lấy gương mặt, tràn vào đáy mắt hắn.
Bất tri bất giác bắt đầu cười ngây ngốc.
Vương Vu Dạng ngủ một giấc đến trưa, kiệt sức nằm trên giường, tỉnh rồi cũng không muốn dậy. Anh kiếm khối kim loại trên tủ đầu giường, để trước mũi mình.
Mùi thuốc tẩy và tanh tưởi của cá đã nhạt bớt.
Dường như có mùi lạ...
Vương Vu Dạng không xác nhận được, đưa quả cầu lại gần mũi mình hơn, mùi hương phảng phất, cực kỳ nhạt.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, cùng với giọng nói mềm mại của Hùng Bạch: "Chú ơi, chú dậy chưa?"
Vương Vu Dạng lười nhác ậm ừ, chờ cậu nhóc vào phòng mới hỏi: "Tiểu Bạch, khối kim loại này có tìm được gì không?"
"Chưa ạ."
Hùng Bạch thấy môi chú cũng xước xát, vết trầy còn sâu hơn cả lão đại, kết vảy nhìn đau chết đi được. Cậu nhóc nuốt nước bọt, lão đại xuống miệng ác thật, siêu hung bạo luôn.
"Trước mắt cháu chỉ vừa kiếm ra một website nước ngoài, vẫn chưa xâm nhập thành công, có hơi phiền phức, cháu muốn làm lại một lần nữa."
Hùng Bạch lại nghĩ tới điều gì, gãi gãi mặt: "Đúng rồi, cháu phát hiện trừ Thỏ Trắng Nhỏ của cháu còn có dấu vết bị hai bên khác đục lớp bảo vệ."
"Cháu bỏ chút thời gian theo dấu, một là chuyên gia bên cảnh sát, người còn lại là Hoa Ăn Thịt gần đây cháu từng chạm mặt."
Mắt Vương Vu Dạng lóe lên vẻ kinh ngạc, trong tay Tôn Thành Chu cũng có khối kim loại đó?
Hoặc thông qua đường khác tra được?
Hùng Bạch không đầu không đuôi nói một câu sâu xa: "Chú, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, nồi vẫn lạnh tanh."
Vương Vu Dạng ngẩng đầu: "Làm sao?"
"Lão đại ý ạ." Hùng Bạch bĩu môi, "Mình ảnh ngồi trên sofa cười khúc kha khúc khích, ngồi ngây ra lâu ơi là lâu, cơm không chịu nấu, chú đừng để mặc ảnh nữa."
Vương Vu Dạng: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.