Lại tiếp tục là một lần đầu tiên của Vương Vu Dạng trong hai đời: lần đầu tiên xuống bếp, kết thúc bằng một dĩa thức ăn cháy đen thui, không nhìn ra thứ gì. 
Hùng Bạch thật sự không có can đảm để nếm thử, cậu nhóc nhìn chằm chặp bàn ăn rồi cúi cầu, không muốn chú bị đả kích, mở miệng: "Cháu cũng không biết xào cà rốt, không cháy nồi cũng là dở ẹc, xào không được cũng là chuyện bình thường, phải không lão đại?" 
Không được đáp lại, Hùng Bạch điên cuồng nháy mắt với lão đại, giờ còn không lo tranh thủ cơ hội sờ sờ ôm ấp một cái đi chớ? Bỏ qua lần này là không còn lần sau đâu á! 
Chu Dịch nói: "Tốt lắm." Ít nhất không phải dùng đến bình chữa cháy, đã hơn nhiều so với hắn dự liệu rồi. 
Hùng Bạch chịu không nổi chớp mắt mấy cái, tình yêu đúng là khiến con người ta đui mù mà, lão đại mù rồi. 
Vương Vu Dạng vẫn đang rũ mắt không nói lời nào bỗng nhiên thở dài một hơi, vô cùng khó hiểu: "Còn chưa đảo được mấy cái, sao nói khét là khét thế này?" 
Chu Dịch lời ít ý nhiều: "Mở lửa lớn." 
Vương Vu Dạng ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả?" 
"Lửa lớn sẽ rút hết độ ẩm của cà rốt." Chu Dịch nói rõ hơn, "Phải để nhỏ lửa lại." 
Vương Vu Dạng nhíu mày: "Chỉnh được à?" 
Chu Dịch: "..." 
Hùng Bạch: "..." 
Nghe được ba chữ vừa rồi, cậu nhóc chợt nhìn thấy được hình ảnh bảy mươi tám mươi năm sau, lão đại lưng còng, run rẩy cầm xẻng xào rau. 
Xem trọng chú như vậy, ắt phải hầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hung-dong/1775814/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.