Trần Tử Húc bị hàn khí nơi Chu Dịch cưỡng ép rời khỏi nhà. 
Đại khái là cảm giác mình đường đường cao một mét tám, bị người nọ xách lên như con gà quẳng sang một bên rất kinh khủng, cho nên cũng không dám làm to chuyện. 
Trần Tử Húc vừa đi, trong nhà cũng yên tĩnh hơn nhiều. 
Vương Vu Dạng nhìn nửa trái táo bị bóp nát bấy trên bàn, đứng bên tường hỏi thanh niên: "Sao lại xảy ra chuyện này?" 
Chu Dịch lạnh lùng quay người lên gác. 
Vương Vu Dạng nhìn về phía Hùng Bạch, ánh mắt mang vẻ dò hỏi. 
Hùng Bạch chùi nước dâu dính trên tay: "Cháu cũng không biết luôn." 
"Chú, tuy rằng cháu không rõ lão đại thế nào." Hùng Bạch nghiêm túc nói, "Nhưng cháu có dự cảm xấu, trưa nay chúng ta không có cơm ăn." 
Vương Vu Dạng nói: "Cậu lên đó đi." 
"Chú, cháu cảm thấy chú nên là người đi, lão đại nhận chú là anh kết nghĩa," Hùng Bạch nịnh nọt tung trời, "Nhất định là do chú tài năng xuất chúng hơn người còn có mị lực phi thường, mỹ nhân thiện tâm bất khả chiến bại." 
"..." Vương Vu Dạng đỡ trán, "Được rồi, đi thôi." 
Hùng Bạch có cảm tưởng như mình đang nhận nhiệm vụ nguy hiểm. 
Vương Vu Dạng nói: "Rửa trái cây mang lên cho cậu ấy đi." 
"Chú không biết ạ?" Hùng Bạch gãi đầu một cái, "Lão đại không thích ăn trái cây." 
Vương Vu Dạng nghĩ trong lòng, đứa nhỏ kia trong ngoài bất nhất, lại không thành thật chút nào, làm sao tôi biết được. 
Hùng Bạch lúc nghiêm túc sẽ không nhiều lời, có phần thiên về nội tâm, giống như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-hung-dong/1775801/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.